Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 14



Ta đáp:

"Có phu quân, và hai nhi tử."

Hắn nói:

"Lão phu là hỏi mẫu gia, bên ngoại còn ai?"

Ta điềm nhiên nói:

"Mẫu thân họ Lý, đã khuất."

Ông ngẩn người, hỏi:

"Xin hỏi danh húy của lệnh đường là gì?"

Ta chậm rãi đáp:

"Mẫu thân ta họ Lý, tên Thu Sương, người Mi Châu, thông thuỷ tính, giỏi nghề chài lưới, tính tình mạnh mẽ, dung nhan xinh đẹp. Năm ấy qua đời, ba mươi bảy tuổi."

Hai mắt ông ầng ậc lệ, môi run rẩy.

Ông nghẹn ngào nói:

"…Hài nhi, ta chính là…"

Ta lạnh nhạt ngắt lời:

"Sinh con, nuôi con, mới gọi là phụ mẫu. Sinh mà chẳng dưỡng, chẳng rõ nên xưng là gì. Trung đường đại nhân, ngài còn điều gì muốn hỏi nữa không?"

Ông chỉ cúi đầu rơi lệ, ta liền đứng dậy rời đi.

Ông theo ta lên đầu thuyền, lặng lẽ nhìn ta trở lại thuyền nhà, lại chẳng nỡ rời mắt khỏi Nguyên Phương cùng Kỷ Phương.

Ông chắp tay thi lễ với phu quân ta.

Phu quân ta cũng hoàn lễ, rồi chúng ta dong thuyền rời đi.

Phu quân hỏi ta:

"Ông ấy nói gì với nàng?"

Ta đáp:

"Ông ấy hỏi trong nhà ta còn ai, ta đáp: có phu quân, và hai nhi tử."

Phu quân ta mỉm cười nói:

"Ừm, nàng có phu quân, có hai hài tử, không cần thêm người khác."

Ta mím môi cười mãi không thôi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng hỏi:

"Nàng cười gì vậy?"

Ta nói:

"Sao lại nói là không cần thêm người khác?"

Chàng nghiêng đầu:

"Hử?"

Ta bảo:

"Ta nói có phu quân, có hai hài tử… quên mất nói thêm, trong bụng ta còn một đứa nữa."

Phu quân ta bỗng ngây ra, rồi chợt mừng rỡ như điên:

"Ta có nhi nữ rồi!"

Ta xoa bụng, lườm chàng một cái:

"Mới chừng ấy tháng, đã biết là nhi nữ? Có khi là Niệm Niệm, có khi lại là một đứa gì đó Phương nữa."

Chàng chẳng thèm để tâm, nâng mặt ta mà hôn tới tấp:

"Đào Nhi, ta có nhi nữ rồi!"

Ta ghét bỏ mà nghĩ thầm, cái gì mà Thám hoa lang, nhìn dáng vẻ ngu ngốc này, thật không chịu nổi.

<Hoàn>

--------------------------------

Giới thiệu truyện, 1 bộ ngọt tương tự nha: Trọn Kiếp Bên Trạng Nguyên Lang

Ta đã mang thai sáu tháng, vậy mà vẫn nhất quyết gõ lên chiếc trống Đăng Văn.

Một vị thị vệ chau mày, cất lời nhắc nhở:

“Phàm là kẻ gõ trống Đăng Văn, theo luật phải chịu năm mươi trượng trước đã.”

“Không ngại”, ta đáp, ánh mắt kiên định, “dẫu có bị đánh, ta cũng nhất định phải tố cáo.”

Phu quân hốt hoảng từ trong cung chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Phu nhân, nàng làm vậy là vì cớ gì? Vi phu xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện cưới người khác, lại càng không làm điều gì thẹn với nàng!”

Ta khẽ đưa tay lau giọt lệ uất ức lăn dài nơi gò má chàng, nhẹ giọng an ủi:

“Yên tâm, người ta muốn tố cáo… không phải là chàng.”