Ta nhìn phu quân ta. Chàng quỳ thẳng như tùng trước gió, mặt mày lạnh lùng mà kiêu hãnh. Chàng tựa như một nhánh tùng nhỏ trên vách đá cao, khiến lòng ta rung động, khiến ta sinh lòng thương xót.
Ta nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần phụ không muốn để phu quân sung quân."
Phu quân ta quay đầu nhìn ta, mắt lộ lo lắng.
Ta mỉm cười với chàng, rồi hướng Hoàng đế nói:
"Phu quân thần phụ sinh ra đã không mẫu thân, mười tuổi mồ côi phụ thân, thân cô thế cô, nương nhờ thư quán. Mười bốn tuổi danh vang thiên hạ, mười chín tuổi đỗ Giải Nguyên, hai mươi tuổi đề tên bảng vàng, cao trúng Thám hoa lang, hai mốt tuổi nhận chức tại Dương Châu thành. Chàng tài hoa xuất chúng, một lòng vì nước vì dân, sớm khuya lao nhọc, quên mình cống hiến, đến khi con ra đời cũng chẳng kịp về. Thần phụ không biết chàng có phải là một vị quan tốt không, nhưng thần phụ tin rằng, làm quan là phải như vậy. Người như thế, thần phụ không đành lòng để đi sung quân, càng không muốn làm hỏng tiền đồ của chàng."
Hoàng đế nói:
"Ngươi đã không muốn hắn sung quân, thì hãy tự mình xin hưu thư."
Ta nói:
"Thần phụ không muốn hòa ly. Thần phụ cùng phu quân ân ái, không phạm thất xuất, còn sinh được hai con, tên là Nguyên Phương và Kỷ Phương. Con thơ còn đang bọc nôi, làm nương sao có thể bị đuổi khỏi nhà? Thần phụ không có lỗi. Nếu bị hưu, chẳng phải khiến hai con bơ vơ, khiến phu quân cô độc, còn khiến lòng bao người hiền phụ trên đời giá lạnh hay sao?"
Hoàng đế cười lạnh:
"Khá lắm, cái miệng lanh lợi! Ngươi không muốn để hắn sung quân, cũng chẳng muốn hưu thư, vậy trẫm ban cho ngươi một chén rượu độc. Chết rồi, trẫm sẽ phong cho ngươi vinh quang hậu sự. Thế nào?"
Toàn thân ta lạnh như băng.
Ta thấy phu quân quỳ rạp đất, tha thiết cầu xin Hoàng đế.
Chén rượu độc được dâng đến trước mặt ta.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, đưa tay đón lấy chén rượu.
Ta nói với Hoàng đế:
"Thần phụ không cần vinh quang sau khi chết, nhưng thần phụ muốn nói đôi lời với phu quân."
Hoàng đế phất tay:
"Nói đi."
Ta nhìn phu quân ta. Chàng đỏ mắt, rưng rưng lệ, không ngừng lắc đầu với ta.
Ta nhẹ giọng nói với chàng:
"Phu quân, thật có phúc, được cùng chàng thành phu thê một kiếp. Thiên hạ người người nói hồng nhan là họa thủy, ta chưa từng nghĩ, hóa ra chàng cũng là họa thủy. Chàng hại ta mất lòng, lại còn hại ta mất mạng. Than ôi. Nhưng cũng không sao. Chỉ trách nhan sắc hại người."
Không biết ai đó khẽ ho khan.
Ta không để ý, lại tiếp lời:
"Nguyên Phương nghịch ngợm, tính tình giống chàng. Kỷ Phương còn nhỏ, tính nết cũng giống chàng. Cả nhà chỉ mỗi ta là hiền lành, chàng sau này phải biết thu tính, cũng phải dạy con nên người. Đừng ngang bướng quá, tính quá sắc sẽ dễ thiệt thân. Ta không yên lòng."
Chàng cúi đầu lặng lẽ rơi lệ, không đáp một lời.
Ta lại nói:
"Ta đã may sẵn quần áo bốn mùa cho chàng, quần áo ba năm cho các con, đều cất trong rương. Chàng không biết chỗ, cứ hỏi Tiểu Thúy. Chàng ăn uống thất thường, một khi bận là quên cả ngày đêm, đọc sách cũng quên giờ, luôn là ta phải giục mới chịu nghỉ. Về sau ta không thể giục nữa, chàng phải tự nhớ lấy."
Ta nói:
"Phu quân, bảo trọng."
Ta thở dài một hơi, nhìn chàng thêm mấy lần, ngẩng đầu, nhắm mắt, uống cạn chén rượu.
Hoàng đế khẽ ho một tiếng, nói:
"Được rồi, Cố khanh, xem như ngươi thắng."
Ta sửng sốt nhìn phu quân, nước mắt chàng còn chưa khô.
Công chúa quay người giậm chân:
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn! Nhi thần chỉ muốn gả cho Cố Lân!"
Hoàng đế mất kiên nhẫn:
"Đủ rồi! Ngươi còn tiếp tục ầm ĩ, trẫm thật sự thành hôn quân trong mắt thiên hạ!"
Công chúa nước mắt lưng tròng, oán hận nhìn ta, rồi lại si mê nhìn phu quân ta.
Hoàng đế bảo phu quân:
"Cố khanh, đỡ thê tử ngươi dậy."
Phu quân ta đỡ ta đứng lên.
Hoàng đế nhìn ta cười:
"Cố Lý thị, khiến ngươi kinh sợ rồi. Ngươi không muốn vinh hiển sau khi chết, vậy trẫm ban cho ngươi một phong cáo mệnh, xem như thay nhi nữ ta chuộc lỗi."
Phu quân ta chắp tay:
"Thần không dám nhận."
Ta theo lời phu quân:
"Thần phụ không dám nhận."
Hoàng thượng cười ha hả, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không sao. Phu nhân hiền đức, xứng với cáo mệnh."
Ta ngây ngốc theo phu quân xuống thuyền. Tưởng rằng mất mạng, chẳng ngờ lại được phong cáo mệnh.
Phu quân nắm tay ta không rời, nước mắt chưa khô, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Ta hỏi:
"Chuyện này là thế nào?"
Chàng nói:
"Đào nhi, là ta có lỗi với nàng."
Chàng kể, công chúa ba năm không chịu chọn phò mã, một lòng nhớ chàng. Hoàng đế bị nàng quấn lấy không buông, bèn bày ra ván cược trước bá quan.
Nếu ta uống "rượu độc", công chúa sẽ buông tay; nếu ta không uống, thì phu quân ta phải bỏ ta, làm phò mã của công chúa.
Phu quân ta nói:
"Ta tin nàng, nghiến răng chấp nhận cuộc cược. Dẫu biết là giả, nhưng lòng ta vẫn sợ, vẫn lo."
Tên cẩu Hoàng đế!
Chân ta mềm nhũn, người ta lảo đảo, trong lòng bàng hoàng.
Chàng lập tức bế ta lên.
Ta nghiến răng hỏi:
"Cố Lân, đã bao lâu rồi chàng chưa quỳ trên ván giặt?"
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Chàng bật cười:
"Quỳ, về nhà là quỳ."
------------------
Sau đó Hoàng đế rời Dương Châu, ta cùng phu quân đưa Nguyên Phương và Kỷ Phương đi du hồ.
Thuyền nhẹ trôi trong đầm sen, bỗng có một chiếc thuyền khác ghé đến, có người gọi từ xa:
" Cố Đại nhân!"
Phu quân ta ngẩng đầu nhìn, đứng dậy chắp tay:
"Tham kiến Trung đường đại nhân."
Lòng ta khẽ nhảy, cũng đứng dậy theo.
Trương Trung đường đứng nơi đầu thuyền, nhìn phu quân ta, rồi lại nhìn ta. Lại liếc sang Kỷ Phương trong lòng ta, rồi nhìn Nguyên Phương nơi chân ta.
Phu quân ta chỉ ta nói:
"Đây là nội tử của hạ quan."
Nhi tử ta, Nguyên Phương, chỉ vào mũi mình, nói:
"Con là khuyển tử."
Trương Trung đường bật cười "ha ha", quay sang nhìn ta, bảo:
"Đứa nhỏ thật ngoan."
Lại xoay ánh mắt sang phía ta, ta liền hành lễ:
"Tham kiến Trung đường đại nhân."
Ông ta không chút kiêng dè mà chăm chăm nhìn ta, càng nhìn càng mang vẻ thương cảm.
Ông ta hỏi:
"Cố đại nhân, lão phu có lời muốn thưa cùng lệnh phu nhân, chẳng hay có thể mời phu nhân quá thuyền đàm thoại không?"
Phu quân ta nhíu mày nói:
"Chuyện này..."
Ta ngăn lại, nói:
"Được."
Ta giao Kỷ Phương cho chàng, một mình bước sang thuyền của Trung đường ngồi xuống.
Ông ta hỏi ta:
"Thất lễ đường đột, xin hỏi sinh thần của phu nhân vào ngày nào?"
Ta đáp:
"Ngày mồng bảy tháng tám, năm Canh Thìn."
Ông ta cúi đầu, lặng lẽ tính toán.
Ta im lặng ngắm ông.
Một lúc sau, ông lại hỏi:
"Phu nhân còn người thân nào trong nhà không?"