Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 5



Phu quân ở nhà chừng mười mấy ngày, ngày ngày đọc sách viết chữ, còn dạy ta học chữ. Ta thì cả ngày nguệch ngoạc bút mực như vẽ bùa.

Ta ngồi cạnh bàn, gọi khẽ:

“Phu quân…”

Chàng lật sách, mặt lạnh như tiền, chỉ "ừm" một tiếng qua mũi.

Ta nói:

"ta muốn thêu hoa."

Chàng hơi hung hăng nói:

"Vẽ cũng phải vẽ xong bài hôm nay đã."

Ta đành cúi đầu vẽ bùa tiếp, vẽ đến mỏi cả tay.

Nương ơi, Bích Đào số khổ, Bích Đào gặp người chẳng ra gì…

Phu quân ta cuối cùng cũng ra khỏi cửa. Chàng tháo dây xích cho Đậu Hoàng trong sân rồi nói:

"Đi thôi, Đậu Hoàng, hôm nay theo phụ thân ra ngoài."

Đậu Hoàng sung sướng xoay vòng vòng tại chỗ, đuôi to đong đưa không ngớt.

Ta hỏi:

"Chàng đi đâu?"

Chàng đáp:

"Vi phu ra ngoài thăm bằng hữu."

Ta lại hỏi:

"Chàng đi thăm bằng hữu thì cứ đi, cớ gì dắt cả chó theo?"

Chàng dắt Đậu Hoàng đứng giữa sân, vẻ mặt đầy oan ức:

"Lý Bích Đào, vi phu tướng mạo đường hoàng, là một lang quân nổi bật, một mình ra ngoài, nàng chẳng lo lắng gì sao?"

Ta trợn mắt nhìn trời:

"Giữa ban ngày ban mặt, có gì phải lo? Chẳng lẽ còn có người bắt cóc một nam nhân như chàng sao?"

Nhưng thấy vẻ mặt chàng như thế, ta đành dịu giọng nói:

"Vậy chàng nhớ cẩn thận."

Chàng vẫn không đi, đứng chôn chân tại chỗ, mặt xị ra, tay dắt chó.

Ta bèn quay sang Đậu Hoàng dặn:

"Đậu Hoàng, bảo vệ phụ thân con cho tốt, đừng để người ta cướp mất."

Đậu Hoàng sủa hai tiếng như hiểu chuyện, chàng mới mừng rỡ:

"Vi phu chỉ ở Vọng Giang Đình, trời chưa tối ắt sẽ về. Nếu nàng nhớ ta, có thể đến tìm."

Ta còn bận bao nhiêu việc, làm gì có thời gian mà nhớ thương. Ta nói:

"Được rồi."

Chàng mới dắt chó ra cửa.

Không ngờ… thật sự có người đến cướp chàng, lại còn dám trắng trợn đến tận cửa.

Tiễn phụ tử họ đi xong, ta dọn dẹp trong ngoài, rồi lấy kéo ra cắt vải may áo đông.

Đang kéo vải, bốp bốp, có người đập cửa.

Ta hỏi:

"Ai đấy?"

Bên ngoài vang lên một giọng kiêu ngạo:

"Cố công tử có ở nhà không?"

Ta mở cửa, thấy một tiểu nha đầu kiêu căng hếch cằm. Ta đáp:

"Tướng công nhà ta ra ngoài thăm bạn, giờ không ở nhà."

Tiểu nha đầu lườm ta một cái đầy căm tức, rồi né người sang một bên, để lộ phía sau là một vị tiểu thư quan phủ mềm mại đoan trang.

Tiểu thư quan huyện nhàn nhạt nhìn ta:

"Ngươi chính là Lý Bích Đào?"

Ta đáp:

"Chính là Cố Lý thị, thê tử Cố lang. Tiểu thư tìm tướng công ta có chuyện gì?"

Tiểu thư vừa nghe liền đỏ mắt, cắn răng hỏi:

"Ngươi dựa vào đâu mà lấy được chàng?!"

Ta đáp:

"Ta muốn mượn chàng sinh con, chàng liền sai người đến cầu hôn, nào có dựa vào đâu."

Tiểu thư nói:

"Ngươi thật không biết xấu hổ!"

Ta cạn lời. Chỉ vậy đã bảo là không biết xấu hổ? Thứ không biết xấu hổ hơn còn làm mỗi ngày kia kìa. Ta chẳng thèm để tâm, xoay người làm việc tiếp. Cửa vẫn mở, nàng muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.

Tiểu thư ngồi khóc ngay trước cửa, còn ta ở trong sân cắt áo. Dáng người chàng ta đã quá quen: vai rộng bao nhiêu, chân dài cỡ nào, ta đo tay đo mắt, cũng không sai lệch mấy.

Nàng ta nhìn ta cắt áo, nhìn một lúc lại khóc, lòng ta mềm lại, nói:

"Tiểu thư cũng đừng đứng mãi thế, trời tối chàng mới về, muốn đợi thì vào đợi."

Nàng quả nhiên bước vào, ngồi trong sân nhà ta, mắt liếc khắp nơi — nhìn thư phòng đang mở cửa của chàng, nhìn áo chàng phơi trên dây — rồi lại khóc.

Ta thở dài:

"Tướng công ta cũng chẳng phải người quá tốt, đôi khi cư xử thô lỗ, tính khí lại chẳng dịu dàng gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đáp:

"Ngươi hiểu gì chứ!"

Ta chẳng buồn nói nữa, ta là thê tử của chàng, còn bảo ta không hiểu gì.

Ta đem vải cắt xong cất vào nhà, nhìn sắc trời, rồi vào thư phòng lấy giấy bỏ đi làm mồi nhóm lửa nấu cơm.

Nàng trừng mắt:

"Ngươi dùng chữ viết của chàng đốt lửa?"

Ta nói:

"Trong sọt đầy ra đó, không đốt thì làm gì?"

Nàng đáp:

"Ngươi có biết bao nhiêu người ngoài kia bỏ tiền lớn chỉ để xin một bức chữ của chàng không?"

Thì xin cứ xin, tay chàng còn lành lặn, thiếu gì mà tiếc. Ta thêu một cái khăn tay, ngoài kia cũng có bao người cầu đó thôi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Nàng tức đến phồng má, cuối cùng dẫn theo nha đầu cao ngạo, hầm hầm bỏ đi.

Trời sắp tối, chàng dắt Đậu Hoàng trở về.

Ta còn chưa kịp hỏi, chàng đã lạnh mặt ngồi xuống ghế:

"Ta tính tình không tốt?"

Ồ, gặp mặt liền truy hỏi.

Ta liếc mắt nhìn Đậu Hoàng đang cụp tai trốn góc tường. Chàng mà tính tình tốt á? Mặt vừa đen là chó cũng sợ.

Ta dọn bát đũa lên bàn, chàng nói:

"Trả lời trước đã."

Ta đáp:

"Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đến quan phủ mà ăn."

Chàng có chút ngượng ngùng nói:

"Ta chỉ tình cờ gặp nàng ấy ở đầu cầu, có nói gì đâu."

Hừ, chẳng nói gì mà biết chi tiết vậy cơ đấy.

Chàng nhìn ta một lúc, rồi mỉm cười nói:

"Ta không thích nàng ta, một chút cũng không. Đào nhi, trong lòng ta chỉ có mình nàng."

Thật đúng là lang quân mặt dày vô sỉ.

Ta nói:

"Mau đi rửa tay, đồ ăn sắp nguội rồi."

Chàng cười cợt xáp lại hỏi:

"Ta khi nào đối xử với nàng thô lỗ chứ?"

Ta lườm chàng:

"Ta bảo chàng nhẹ một chút, chàng từng nhẹ chưa?"

Chàng nghĩ nghĩ, rồi ho khan:

"Chưa từng."

Ta lại hỏi:

"Ta bảo chàng dừng lại, chàng từng dừng chưa?"

Chàng đỏ mặt, tai nóng bừng:

"Chưa từng…"

Ta chống nạnh hỏi:

"Vậy chẳng phải là thô lỗ sao? Chẳng lẽ ta còn oan uổng cho chàng à?!"

Chàng cười giả lả nói:

"Vi phu sai rồi, là vi phu thô lỗ, đêm nay vi phu sẽ sửa."

Đêm xuống, ta quay lưng nằm, chàng lại mặt dày cọ qua,

"Đào nhi, nàng không muốn kiểm tra hiệu quả ta sửa đổi ra sao à?"

Hiệu quả cái mốc gì chứ.

Chàng mồ hôi rịn đầy ôm ta vào lòng, lười nhác tựa trên gối, lúc ấy mới có vài phần ôn nhu, chàng bảo:

"Về sau đừng tùy tiện mở cửa, ta không yên tâm."

Phu quân ta mỗi ngày bận rộn đủ đường, nào là đi văn hội ở thư viện, lại có người mời mọc, thành thử thường xuyên ra ngoài.

Ta thay chàng khoác áo đông mới cắt, vừa vặn vừa khéo, quả là một lang quân tuấn tú.

Chàng nắm tay ta, đặt lên ngực, lại hôn môi, cọ mặt, giọng mềm như bông:

"Sao nàng chẳng bao giờ chịu nhàn rỗi?"

Nương ta chưa từng dạy ta rảnh rang.

Ta nói:

"Ta nhàn lắm đấy chứ, nhàn đến độ tay cứng cả lại."

Chàng bảo:

"Nàng cũng có thể như các tiểu thư nhà khác, ra ngoài ngắm hoa, nghe hát, mua ít son phấn."

Ta đáp:

"Phận nữ nhi đầu đội khăn, mặt mũi lộ thiên ngoài đường, xét cho cùng vẫn là không ổn."

Chàng ngẫm nghĩ rồi nói:

"Phải rồi, với dung mạo thế này của nàng, vi phu cũng chẳng an tâm. Hôm khác vi phu đưa nàng đi."