Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 4



Chờ thì chờ.

Ta đợi hắn mấy hôm, không thấy hắn đến, chỉ đợi được bà mối.

Bà đứng trước cửa nói:

"Chúc mừng Lý cô nương, có người nhờ ta tới dạm hỏi ..."

Ta vừa nghe đã toan đóng cửa.

Bà mối níu tay:

"Ấy ấy, cô nương đừng vội, nghe thử xem là công tử nhà ai đến dạm cưới."

Ta đáp:

"Nhà ai ta cũng không nhận, ta đang đợi một người."

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Đậu Hoàng gầm gừ, nhe răng quát bà mối, bà sợ quá vội buông tay, ta thừa cơ đóng sập cửa lại.

Ai ta cũng không cần, ta chỉ đợi hắn.

Hừ.

------------------

 

Hôm sau lại có người gõ cửa.

Ta hỏi:

"Ai đó?"

Hắn đáp:

"Là ta."

Ta vội chỉnh lại áo xiêm, vuốt tóc, rồi mới mở cửa ra.

Sắc mặt hắn không tốt, còn ta thì mừng rỡ vô cùng.

Ta hỏi:

"Sao chàng lại tới đây?"

Chẳng lẽ là vì lời ta nói, chịu cho ta mượn sinh một đứa con?

Hắn có phần bất đắc dĩ:

"Ta đến nói chuyện."

Ta mời hắn vào, hắn đứng trong sân, ngắm hoa ta trồng, cá ta nuôi, lại nhìn Đậu Hoàng và cả quần áo đang phơi ngoài giàn.

Trên dây đang phơi chiếc yếm của ta, màu hồng phấn, thêu hoa sen và cá chép.

Mặt hắn đỏ lên.

Ta nghĩ, đứng mãi làm gì, chuyện gì chẳng có thể bàn trong phòng.

Ta kéo hắn vào nhà, hắn ngồi trên ghế, ho nhẹ hai tiếng:

"Chuyện nàng nói, ta đã nghĩ kỹ… Có thể."

Ta mừng rỡ, nhìn ra ánh dương ngoài trời.

Hắn lại ho nhẹ một tiếng:

"Nhưng không phải bây giờ."

Cũng đúng, trời còn sáng, không hợp lắm.

Ta gật đầu:

"Vậy đêm nay chàng lại tới."

Mặt hắn đỏ bừng, nghiến răng:

"Lý Bích Đào, yêu tinh nhà nàng, sao lại đuổi bà mối đi?"

Ta rất ấm ức:

"Rõ ràng là chàng bảo ta chờ!"

Hắn nuốt cơn giận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại:

"Muốn mượn cũng được — phải để bà mối vào nhà, làm mai, định thân, kiệu hoa đón dâu. Đêm động phòng, muốn mượn thế nào tuỳ nàng!"

Hắn nói xong liền vén áo đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

Ôi chao, khí khái cũng lớn thật.

---------------------

Ta khoác áo cưới đỏ, dắt theo Lý Đậu Hoàng, ôm linh vị của nương, khoá chặt ba gian phòng cũ. Ta ngồi trong hoa kiệu, tiếng trống chiêng rộn ràng, người người náo nhiệt, kiệu lay động từng bước, đưa ta ra khỏi ngõ Yến Tử, vượt qua cầu Vạn Lý.

Phía tây cầu, đào hoa đã tàn, phía đông cầu, liễu xanh còn dài.

Tim ta đập thình thịch, tựa hồ đang trong mộng.

Chàng vén khăn cưới nhìn ta, ta thấy chàng trong hồng y, dung mạo như vẽ, là lang quân khiến ta hồn xiêu phách lạc, là lang quân mà ta ngày đêm mơ tưởng.

Ta gọi:

“Cố lang.”

Chàng nhướng mày hỏi:

“Gì cơ?”

Ta chợt thấy không ổn, lại khẽ gọi:

“Phu quân.”

Lúc ấy chàng mới mỉm cười, ngồi cạnh bên ta.

Phải rồi, từ nay trở đi, ta – Lý Bích Đào, chính là thê tử của chàng, là Cố nương tử, là Cố Lý thị, là chính thất đường đường chính chính của chàng.

Chàng nghịch tay ta, khiến mặt ta đỏ tim đập rộn, chàng khẽ hỏi:

“Nào, nói cho vi phu nghe, nàng định “mượn” như thế nào?”

Ta như thuyền nhỏ lắc lư giữa đầu sóng, chỉ nghe tiếng Đậu Hoàng gọi ngoài viện, chỉ nghe tiếng chàng gọi "Đào nhi" từng tiếng từng tiếng.

Ta thầm mắng con ch.ó ngốc, gọi cái gì mà gọi, đây là phụ thân ngươi đó!

Ngày thứ ba sau tân hôn, Cố Lý thị đã dọn ra khung thêu, sắp xếp kim chỉ.

Phu quân ta vốn là thư sinh tay trói gà không chặt, đọc sách thánh hiền, theo con đường công danh. Việc dầu muối gạo củi, sao để chàng bận tâm?

Ta phải lo toan việc nhà, gánh lấy sinh kế của hai người một chó.

Phu quân cầm sách bước đến trước mặt ta:

“Nàng đang làm gì đó?”

Ta đáp:

“Nay chẳng như xưa, ta phải thêu thêm ít hàng, sớm đem giao cho người ta.”

Sắc mặt chàng trầm xuống, dường như cạn lời:

“Lý Bích Đào, nàng định nuôi ta sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta liếc chàng một cái kỳ quặc – nhỏ mọn thật đấy, không nuôi chàng thì nuôi ai?

Chàng mím chặt môi, hình như giận rồi. Chàng hỏi:

“Chìa khoá ta đưa nàng hôm thành thân đâu?”

Ta đáp:

“Còn đây, trong túi gấm.”

Chàng hỏi tiếp:

“Nàng không định mở rương, lục lọi thử xem?”

Hai ngày nay ta bận bịu trong ngoài, đâu có rảnh rỗi mà xem? Ta mím chỉ xỏ kim, đáp:

“Đâu có thì giờ mà mở.”

Chàng gọi ta buông kim chỉ, kéo tay ta đứng dậy, dẫn vào nội thất. Đứng trước chiếc rương lớn, chàng chỉ cằm:

“Giờ mở ra đi.”

Ta mở rương lớn, lại lấy hộp nhỏ bên trong.

Chàng bảo mở ra.

Ta liền mở.

Vừa mở ra, ta ngây người.

Ta hỏi:

“Đây là gì?”

Chàng đáp:

“Ngân phiếu.”

Ta lại hỏi:

“Còn đây?”

Chàng đáp:

“Khế đất.”

Những thứ còn lại, ta đều nhận ra – là vàng bạc sáng loáng.

Chàng nhìn ta đần mặt, đưa tay ôm lấy ta:

“Vi phu đã cưới nàng, từ nay nàng chớ lo chuyện cơm áo. Có vi phu nuôi nàng, bảo hộ nàng.”

Ta đẩy khỏi vòng tay chàng, nhìn quanh quất.

Chàng cau mày hỏi:

“Tìm gì đó?”

Ta đáp:

“ Ta… ta phải tìm chỗ giấu chìa khoá mới được.”

Nhàn rỗi quá lại thấy người khó chịu.

Phu quân nói:

“Rảnh rỗi thì thay vi phu khâu áo làm giày, buồn buồn thì ngồi đọc sách cùng vi phu.”

Ta ngồi cùng phu quân, ta may đế giày, chàng đọc sách.

Khi phu quân đọc sách, trông trầm ổn, nghiêm trang, lúc ấy ngồi cũng cách ta xa lắm. Ta rướn cổ nhìn sách trong tay chàng, chữ dày đặc, chữ nào cũng xa lạ.

Chàng quay đầu nhìn ta, cười khẽ.

Ta hỏi:

“Đây là chữ gì?”

Chàng đáp:

“Kỳ.”

Ta lại hỏi:

“Còn chữ này?”

Chàng đáp:

““Nhĩ.””

Ta hỏi tiếp:

“Cả câu kia đọc sao?”

Chàng đáp:

“Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội, tại dư nhất nhân. Dư nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương.”

Ta khen:

“Hay quá.”

Chàng bật cười, rút đế giày khỏi tay ta, kéo ta ngồi lên đùi:

“Vi phu dạy nàng viết chữ.”

Ta cầm bút, ngón tay cứng ngắc, tay chàng to, mạnh mẽ, dẫn ta vững vàng nắm bút.

Dưới tay chàng, ta viết ra một chữ.

Ta hỏi:

“Chữ gì đây?”

Chàng đáp:

“Lý– là họ Lý trong Lý Bích Đào.”

Chàng lại dẫn ta viết “Bích Đào,” rồi viết thêm hai chữ.

Chàng hỏi:

“Đoán thử xem chữ gì?”

Ta đáp:

“Cố Lân.”

Chàng ở sau cười dịu dàng:

“Đào nhi thông minh, đó là tên phu quân nàng.”

Chàng lại lấy tờ giấy khác, viết nhiều hơn. Ta nay đã nhận ra tên mình, tên chàng.

Chàng chỉ vào giấy:

“Đây là “tại,” đây là “gia.”

Ta đọc khẽ:

“Bích Đào tại Lân gia.”

Phu quân dịu dàng nói:

“Ừ, Bích Đào tại Lân gia.”