Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 7



Triệu Cảnh Thăng đưa mắt nhìn chàng, khó hiểu, rồi tiếp tục:

"… nàng ấy tặng Cố huynh một chiếc khăn thơm, Cố huynh… từ chối không được, liền đưa cho tiểu đệ giữ…"

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Chàng ho đến nỗi cổ họng như muốn rách, Triệu Cảnh Thăng cũng đầy mồ hôi, cuối cùng nói:

"Tóm lại! Phẩm hạnh kiên định của Cố huynh đêm qua, đến nay tiểu đệ vẫn còn cảm phục."

Ta điềm đạm hỏi:

"Vậy chiếc khăn đâu?"

Triệu Cảnh Thăng vội lấy ra từ trong tay áo đưa cho ta.

Ta đưa lên mũi ngửi, hương thơm dễ chịu.

Ta mỉm cười hỏi chàng:

"Nhìn đường kim mũi chỉ thì hẳn là một giai nhân. Phu quân sao không nạp về?"

Triệu Cảnh Thăng nghiêm mặt nói:

"Cố huynh, tiểu đệ bỗng nhớ ra còn việc gấp ở nhà."

Chàng lịch sự đáp:

"Cút."

Triệu Cảnh Thăng liền chuồn khỏi nhà ta như chạy nạn.

Chàng ngồi trên ghế cười gọi:

"Phu nhân…"

Ta cũng mỉm cười với chàng.

Chàng đứng dậy đi ra sân, túm lấy tấm ván giặt ta đang dùng, quăng xuống đất một cái, rồi tiêu sái… quỳ xuống.

Ta liếc nhìn, làm như không thấy.

Đến chiều tối, có người gõ cửa. Chàng vẫn quỳ thẳng lưng giữa sân. Ta nghĩ ngợi một chút, liền bước ra mở.

Trước cửa là một tiểu nha đầu dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan trang, chỉ là nụ cười trên mặt hơi có phần kiêu ngạo.

Nàng hỏi:

"Xin hỏi Cố công tử có ở trong phủ không?"

Ta đáp:

"Có."

Nàng nói:

"Tiểu thư nhà ta đêm qua cùng công tử đối thơ tương đắc, vừa ngắm hoa thì hứng thơ nổi lên, lập tức đề bút thành thi, sai ta mang đến cho công tử."

Ta đáp:

"À, hắn đang quỳ đấy. Đưa cho ta."

Mặt tiểu nha đầu tái đi, ngó vào sân, thấy tình hình liền đỏ trắng luân phiên, không dám đưa cho ta.

Ta nói:

"Đưa đây."

Tiểu nha đầu run rẩy, rốt cuộc cũng trao tờ giấy hồng phấn, rồi vội vã bỏ đi.

Ta đưa lên mũi ngửi thử – mùi hương rất quen.

Ta bước tới đưa cho chàng, nói:

"Đọc."

Chàng đáp:

"Vớ vẩn, chẳng cần đọc."

Ta nói:

"Đọc."

Chàng lập tức đọc:

"Truyền tình thường nhờ hương thoảng chuyển,

Chẳng nói cũng nên thấu tỏ nhau.

Chỉ muốn bên song kê gối chốn này,

Đêm sâu rỗi rảnh nói tương tư."

Ta hỏi:

"Nghĩa là sao?"

Chàng đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chúc mừng Cố công tử thi đậu."

Ta tức đến bật cười:

"Chăn gối đã sắp sẵn, quả là chúc mừng thi đậu rồi."

Chàng vô tội nói:

"Vi phu đâu có trêu chọc nàng ấy, rõ là nàng ta giăng bẫy hãm hại ta…"

Chưa kịp trêu chọc mà đã uống rượu của người ta, đối thơ với người ta, còn nhận khăn thơm, để người ta bám mùi khắp người rồi vác cái thân yêu nghiệt về nhà!

Quả nhiên, bọn tài tử thì hoặc trêu chọc tiểu thư, hoặc dây dưa danh kỹ.

Ta quay trở về phòng, cách khung cửa sổ nhìn chàng.

Trăng đã lên cao, đêm thu se lạnh, chàng vẫn còn quỳ nơi đó, đến cả Đậu Hoàng cũng nhìn chán, nằm bò ra đất mà nhìn chàng quỳ.

Ta bước đến phía sau lưng chàng, hỏi:

"Quỳ có dễ chịu không?"

Chàng đáp:

"Nghĩ đến việc nương tử nguôi giận, quỳ thế lại thấy dễ chịu."

Ta thở dài:

"Ta buồn ngủ rồi, chàng đứng dậy đi."

Chàng mới đứng lên, vừa xoa đầu gối vừa hít hà rên rỉ.

Nằm trên giường, ta mới biết chàng căn bản chẳng hề ngoan ngoãn sau khi quỳ. Nửa đêm hai tay chàng không chịu an phận, hết véo đông lại bóp tây, toàn thân cứ thế mà cọ xát loạn xạ.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cố Lân, về sau nếu chàng dám phụ ta, ta nhất định sẽ rời bỏ chàng."

Chàng hôn ta như mưa rơi gió cuốn:

"Không dám không dám, vi phu có c.h.ế.t cũng không phụ nàng."

Lẽ ra ta nên biết, lời bên gối sao có thể dễ dàng tin tưởng.

-------------------

Năm ngoái tháng Chạp, hắn rời nhà, trước khi đi quyến luyến vạn phần, nắm tay ta gõ cửa từng nhà hàng xóm:

"Tại hạ sắp vào kinh, tiểu phụ yếu đuối, xin các vị chòm xóm thường ngày chiếu cố. Ngày Cố Lân hồi hương, nhất định sẽ khắc ghi ơn nghĩa."

Nay lại đến tháng Chạp, tin hắn đỗ thám hoa đã nửa năm trôi qua, mà người vẫn bặt vô âm tín, thư từ cũng không một dòng.

Ánh mắt hàng xóm nhìn ta, từ ngưỡng mộ chuyển sang thương hại.

Lúc trước chuyện Cố tú tài quỳ ván giặt giữa đêm trăng lan truyền khắp thành, ai ai cũng nói ta là phụ nhân hung dữ, nhưng cũng nói ta có phúc.

Nay mọi người sau lưng chỉ trỏ: "Phu quân nàng nay đã đỗ thám hoa, bị hoa lệ mê hoặc, sao còn nhớ đến thê tử thuở nghèo hèn, còn nhớ gì nữ tử thêu hoa năm xưa?"

Ta mỗi ngày đóng cửa không ra, không để tâm lời đồn, chỉ an phận mà đợi chàng quay về. Khi về, nghe chàng giải thích, nói xuôi thì cho nằm giường, nói không xuôi thì lại quỳ ván giặt.

Nhưng chàng cứ mãi không về.

Cuối năm, Triệu Cảnh Thăng hồi hương bái kiến song thân, ta đến đình Hợp Giang tìm hắn. Ta mỉm cười hỏi:

"Cảnh Thăng có tin tức gì của phu quân ta không? Ta nghe nói chàng đỗ thám hoa, chẳng hay vì công vụ bận rộn nên mãi chưa hồi hương?"

Triệu Cảnh Thăng ánh mắt lảng tránh, ấp úng đáp:

"Thưa tẩu tử, có vài chuyện, đệ không biết có nên nói hay không..."

Ta vẫn mỉm cười:

"Xin cứ nói."

Hắn kể, phu quân ta vào kinh, Hội thí đỗ Hội nguyên, kỳ Điện thí cũng vốn nên đỗ trạng nguyên. Nhưng Hoàng thượng nói chàng tuổi còn trẻ, ba kỳ đều đệ nhất sợ khiến sinh tâm kiêu ngạo, bèn hạ một bậc, phong làm Thám hoa lang.

Thế nhưng, dù bị giáng xuống, danh tiếng của chàng không những không giảm mà còn nổi bật hơn. Khi cưỡi ngựa du phố, trạng nguyên tuổi đã cao, bảng nhãn thì chất phác, cả đoàn chỉ mỗi chàng phong lưu kiêu sa. Một vòng qua, mình đầy hoa rơi, phong độ bất phàm.

Khi ấy, các vị đại thần trong kinh đều tranh nhau muốn gả nữ nhi cho chàng, các tiểu thư thì khăn thơm túi gấm chất thành giỏ gửi tới. Sau đó tại yến hội trong vườn ngọc, công chúa vén rèm nhìn trộm, muốn nạp chàng làm phò mã, mới dẹp yên cơn sốt tranh rể nơi triều đình.

Công chúa ấy là đích nữ của Hoàng hậu, thân phận tôn quý, từ nhỏ đã được cưng chiều. Hoàng thượng triệu chàng vào hỏi, chàng đáp: "Trong nhà thần đã có thê."

Hoàng thượng nói: "Chẳng qua là một nữ tử thêu hoa tầm thường, ái khanh nên suy xét kỹ lưỡng."

Chàng cân nhắc mấy ngày, rồi trả lời Hoàng thượng:

"Thần cưới Lý thị đã một năm, chưa có con nối dõi, trong lòng sớm đã có ý phế bỏ. Chỉ là nay vừa mới đỗ đạt mà lập tức thôi thê tử cưới người mới, tuy thần không ngại, nhưng sợ tổn hại danh tiết công chúa. Chi bằng đợi thêm một năm, thần ắt sẽ hưu thê."

Nghe đến đây, toàn thân ta run rẩy. Là ai từng nói ta còn trẻ, không nên sớm sinh con? Nay lại bảo một năm chưa có con, muốn hưu ta?

Triệu Cảnh Thăng càng nói càng khó xử:

"Tẩu tử, e là sắc hương nơi kinh thành làm người mê muội, hắn chưa đến vài tháng mà danh phong lưu đã vang dội kinh đô. Hắn vốn đã là phò mã định sẵn, lại dây dưa với ái nữ của thượng thư, công chúa nổi giận, Hoàng thượng gọi hắn đến răn dạy mấy phen. Nhưng hắn vẫn không đổi tính, thỉnh thoảng còn lui tới nơi lầu xanh kỹ viện."

Hắn nhìn ta đầy đồng cảm:

"Bích Đào cô nương, ta chẳng đồng tình với hành vi của hắn, sớm đã cắt đứt qua lại. Trước khi rời kinh, ta đến tìm hắn, hỏi có lời nào muốn nhắn với cô nương. Hắn khi ấy đang say trong ôn nhu hương, chỉ cười mà rằng: 'Không có tin tức, tức là tin tốt nhất.'"