Ta ngồi ở nhà mấy ngày liền.
Nương ơi, con hối hận không nghe lời nương, mới rơi vào tình cảnh hôm nay. Con vốn chỉ muốn mượn hắn mà sinh một đứa con, ta nuôi con, con lại nuôi ta. Giờ thì chẳng mượn được con, còn bị hưu bỏ.
Ta bảo Đậu Hoàng:
"Đậu Hoàng, giờ con lại chỉ còn có nương, ta với con dắt tay nhau qua cầu, về nhà thôi."
Đậu Hoàng rên rỉ, dụi mặt vào tay ta, còn muốn l.i.ế.m mặt ta nữa.
Ta lau khô nước mắt, vào thư phòng của hắn ngồi xuống.
Ta mài mực, cầm bút, viết hai chữ "phu quân", nét chữ xiêu vẹo xấu xí vô cùng. Quả nhiên không có hắn cầm tay, ta vẫn là viết như bùa chú.
Ta vò nát tờ giấy, chỉnh lại y phục mà rời nhà.
Ta đến đầu ngõ, nơi có quầy bói toán của Tái Thần Tiên, bảo hắn thay ta viết thư.
Ta nói, hắn viết.
Ta nói:
"Phu quân, nghe nói chàng đã đỗ thám hoa, còn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư."
Tái Thần Tiên ngừng bút nhìn ta.
Ta nói:
"Sao ngươi lại dừng, cứ viết tiếp."
Tái Thần Tiên lại viết tiếp.
Ta lại nói:
"Ta vốn muốn mượn chàng để sinh con, nay thành thân một hai năm, một đứa con cũng không có, ta có phần lỗ vốn. Ta thấy có lẽ chàng không có giống, vậy thì chúng ta nên hòa ly. Chàng đừng làm lỡ ta, ta cũng chẳng níu kéo chàng."
Tái Thần Tiên sặc một ngụm nước bọt:
"Viết thẳng như vậy sao? Có cần ta thay nương tử trau chuốt lời văn một chút?"
Ta hỏi:
"Trau chuốt thì phải trả thêm tiền sao?"
Hắn đáp:
"Không cần."
Ta nói:
"Vậy thì cứ trau chuốt đi."
Ta ngồi trên ghế nhỏ đợi Tái Thần Tiên trau chuốt lại bức thư.
Phía sau có người nghiến răng ken két:
"Ai không có giống? Nàng muốn hòa ly với ai?"
Ta quay đầu nhìn lại, cái tên oan gia c.h.ế.t tiệt kia, áo gấm lụa là, cưỡi tuấn mã cao lớn, sau lưng theo một hàng người, oai phong như đại quan mới được phong tước.
Hắn xuống ngựa, bước tới chỗ ta, giật lấy bức thư từ tay Tái Thần Tiên, kéo ta dậy, lạnh giọng nói:
"Ngẩn ra làm gì, về nhà!"
Ta bị hắn kéo về nhà, đoàn người sau lưng hắn chen chúc đứng ngoài sân.
Hắn đóng cửa viện, kéo ta vào trong phòng.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi tủi thân vô hạn...
Ta nói:
"Chàng đỗ cao trung bảng, một bước lên mây, tiền đồ sáng lạn; mà ta, chỉ là nữ tử thêu hoa nơi khuê phòng, thân phận tầm thường, há có thể xứng với chàng? Đã không xứng, chi bằng hòa ly."
Ta lại nói:
"Chàng danh tiếng vang vọng khắp kinh thành, công chúa muốn cưới, tiểu thư muốn gả, lại còn lui tới chốn phong trần. Chàng tiền đồ như gấm, ta không dám vướng chân chàng, thôi thì hòa ly."
Ta nói tiếp:
"Ta một năm không sinh con, chàng sớm đã có ý muốn hưu thê. Chờ đợi một năm chẳng qua là để bảo toàn danh tiết công chúa. Nay, chẳng cần chàng đợi nữa, ta và chàng ly biệt từ đây."
Ta nói bao lời như thế, hắn lại chẳng buồn để tâm.
Hắn ra sân xem Đậu Hoàng, còn đưa tay vuốt đầu nó, rồi múc nước rửa mặt, rửa tay.
Cuối cùng mới trở vào phòng, đóng cửa cài then, cởi áo cởi đai.
Hắn vừa cởi y phục, vừa chầm chậm bước lại gần ta.
Sắc mặt u ám, khiến ta sợ hãi lùi bước liên hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn túm lấy ta, đẩy mạnh ta ngã lên giường. Ta còn chưa kịp phản kháng, đã bị hắn ghì c.h.ặ.t t.a.y chân.
Hắn giật tung đai váy ta, mặt thản nhiên nói:
"Gào lớn chút đi, để ngoài kia người ta nghe thấy."
Ta chỉ còn biết cắn môi, không phát ra nửa tiếng.
Hắn nói:
"Lý Bích Đào, nay nàng cũng thật gan, ta ở kinh thành khổ tâm xoay xở thoát thân, nàng lại muốn cùng ta hòa ly?"
"Ta không ngừng ngựa, vượt ngàn dặm trở về chỉ để đón nàng theo ta nhậm chức, để nàng làm quan phu nhân, có người hầu hạ, thế mà nàng lại muốn hòa ly?"
"Chẳng phải nàng muốn sinh con sao? Sinh! Ta mặc kệ mười bảy mười tám hay tám mươi tuổi, cứ sinh cho ta!"
----------------------
Sau đó, hắn cho người mời Triệu Cảnh Thăng tới nhà.
Hắn bày yến tiệc, mời Cảnh Thăng lên ngồi thượng tọa, Cảnh Thăng cau mày lạnh giọng hỏi:
"Đại nhân đây là ý gì?"
Hắn hướng về Cảnh Thăng, cúi mình ba lần:
"Thứ nhất, cảm tạ ân tình đánh mắng của huynh;
Thứ hai, cảm tạ huynh đã thay ta nói lời công đạo với ái thê;
Thứ ba, cảm tạ huynh lúc ta khốn khó chẳng bỏ rơi."
Ta nghe mà đầu óc m.ô.n.g lung, ngay cả Cảnh Thăng cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn khẽ cười, thong thả nói:
"Hoàng thượng lấy chuyện thê tử ta ra hỏi, vốn đã ngấm ngầm mang ý ép buộc. Ta bất đắc dĩ, mới giả ý nói muốn hưu thê, dùng đó làm kế hoãn binh. Lại giả vờ trăng hoa phóng đãng, khiến công chúa nảy sinh chán ghét."
"Huynh và ta mười năm cùng đèn sách, tình như thủ túc, lại vốn là người lương thiện, lòng không mưu kế. Lừa được huynh, mới lừa được thiên hạ. Huynh chẳng hề hay biết, giữa phố lớn mắng ta thậm tệ, nói ta lòng lang dạ sói, bạc tình phụ nghĩa, phú quý rồi quên mất thê tử thở bần hàn."
Hắn quay sang ta, ấm ức nói:
"Cảnh Thăng mắng ta độc, lúc gấp còn vung tay đánh, đánh cho ta sưng mắt bầm đầu."
Cảnh Thăng đỏ mặt:
"Ta nào biết đó là kế! Nhưng sau đó, ngự sử dâng sớ tố huynh thông gian với kỹ nữ, bị đánh trượng trước triều, thất sủng mất chức — chẳng lẽ cũng là kế?"
Hắn vẫn vẻ thản nhiên, quay sang ta, ánh mắt dịu dàng:
"Đào nhi, rót thêm cho vi phu một chén."
Ta liền rót cho hắn một chén.
Hắn nâng chén uống cạn, cười có phần đắc ý:
"Đương nhiên là kế. Công chúa vì thế mà sinh hận, chẳng còn ép cưới. Ta thất sủng mất chức, phủ đệ vắng vẻ, chỉ có tên ngốc Cảnh Thăng, mặt lạnh mà đến thăm, mời đại phu, cầu người giúp ta hồi chức."
Cảnh Thăng hậm hực:
"Kế khổ nhục này của huynh thật ác độc."
Mắt ta đỏ hoe, trong lòng vừa tức vừa giận. Ta đưa tay cấu hắn, nhưng yếu ớt chẳng có lực.
Hắn nắm lấy tay ta, dịu giọng:
"Đào nhi, đừng vội. Tuy vi phu dùng kế khổ nhục, nhưng cuối cùng cũng thoát được. Chỉ sợ công chúa hối hận, nên dù bị thương cũng phải lui tới chốn phong trần, quả thực vô cùng gian nan."
Hắn ra vẻ đáng thương.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Ta đỏ mắt mắng:
"Phì! Đáng đời!"
Cảnh Thăng lại hỏi:
"Ta rời kinh rồi, huynh làm sao thoát thân?"
Hắn cụp mắt, cười khẽ:
"Giang Nam gặp thuỷ tai, dân tình khốn khổ, triều đình không có sách lược. Ta dâng sớ tự trình kế sách, thừa cơ xin ra ngoài nhận chức, mới có thể hồi hương, mới có thể đón ái thê."
Cảnh Thăng vào cửa thì thẳng người, ra cửa thì nghiêng ngả, say đến mơ hồ, kéo tay phu quân ta líu lưỡi:
"…Cố huynh, tiểu đệ… hiểu lầm huynh, tiểu đệ xin tạ tội…"
Phu quân ta nói:
"Đúng là nên tạ tội. Lúc ta nói, 'không có tin tức, chính là tin tốt nhất', sao huynh lại đem hết chuyện kinh thành kể cho thê tử ta nghe, khiến nàng giờ đây giận dỗi muốn hòa ly cùng ta?"
Cảnh Thăng đã say đến hồ đồ, quay sang ta khom lưng hành lễ:
"…Tẩu tử…"