Ngày nước mất, Hoàng hậu khoác cho ta xiêm y công chúa, bảo ta thay con gái bà, cùng nhau tuẫn quốc.
Ta lén giấu mảnh sứ trong tay áo, cắt đứt dải lụa trắng treo trên xà nhà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giặc tràn vào cung, m.á.u chảy thành sông, chỉ còn ta là người duy nhất trong hoàng tộc còn sống sót.
Tân quân phán: muốn phong ta làm Quận chúa, để an lòng cựu thần.
À… phủ Quận chúa kia rộng lắm, đẹp lắm — nguy nga tráng lệ vô cùng.
Chương 1:
Hôm đối diện với cái chết, lần đầu ta được diện kiến nhiều bậc quyền quý đến thế.
Hoàng hậu tươi cười nói với ta:
“Ngươi là Liễu Chi à? Trông cũng là đứa nhỏ ngoan ngoãn đấy, vậy thì mặc bộ xiêm y này đi.”
Ta lí nhí đáp lời, nghĩ thầm: “Ta tên là Xuân Chi… Đã phải c.h.ế.t thay công chúa của người, thế mà đến cả tên ta người cũng chẳng buồn nhớ cho đúng.”
Nhưng ta không dám nói.
Trong điện, tất cả nữ nhân đều vận đồ trắng.
Trên xà nhà treo sẵn hai mươi ba dải lụa trắng.
Ấy chính là điểm cuối trong đời của hai mươi ba người chúng ta.
Ma ma bên cạnh Hoàng hậu, mắt không chớp lấy một lần mà nhìn ta chằm chằm:
“Cô nương, mau thay y phục đi. Có thể thay công chúa tuẫn quốc, là phúc phận của cô đấy.”
“Sau này xuống cửu tuyền, may ra tiên đế thấy vui, nhận cô nương làm nữ nhi của nhà họ Triệu, thì lúc ấy cô nương được trở thành dòng dõi hoàng tộc rồi.”
Hu hu hu, ác thật. Đến c.h.ế.t mà cũng chẳng cho ta về nhà cũ.
Rõ ràng ba hôm trước, ta cũng chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi nhất trong Tân giả khố, chẳng hề hay biết phong ba ngoài cung đã dữ dội đến nhường nào.
Chỉ bởi vì ta gầy, thân hình hao hao Vĩnh Ninh công chúa, liền bị bắt tới đây.
Công chúa Vĩnh Ninh nhịn ăn vì ham thon thả đến sinh bệnh, còn ta là vì mệnh tiện, chẳng có cơm mà ăn.
Ngay cả khi sắp bị đưa đi c.h.ế.t thay, chỉ vì muốn ta giống công chúa hơn, họ chẳng buồn cho ta ăn lấy một bữa cuối cùng.
Ta siết chặt mảnh sứ vỡ trong tay áo — là bọn họ đã không xem ta là người trước, thì việc này… chẳng tính là ta bất trung.
Thay xong y phục, ta bước đến dưới dải lụa trắng dành cho mình.
Hoàng hậu là người đầu tiên bước lên, tự mình đeo thòng lọng lên cổ, giọng nói không chút run rẩy:
“Chư vị nghe cho rõ — tuẫn quốc là vinh dự. Mai sau sử sách sẽ ghi nhớ chúng ta. Sống hiển hách, c.h.ế.t lưu danh. Kiếp này… ta không uổng!”
Mọi người nức nở, nhưng không một ai bỏ chạy, chỉ nghẹn ngào đáp:
“Tuân theo ý nương nương.”
Rồi… đồng loạt vang lên tiếng ghế đổ lạch cạch, như mưa rơi xuống sàn đá.
Ma ma liếc nhìn chiếc ghế dưới chân ta, ánh mắt đầy hài lòng, sau đó rút dao, một nhát đ.â.m thẳng vào bụng mình.
Bà là kẻ duy nhất trong điện không có tư cách mặc đồ trắng hay treo cổ theo.
Thân là nô tài, không xứng tuẫn quốc. Nhưng bà lại một lòng tận trung với hoàng thất này.
Ta không hiểu bà, cũng chẳng thương cảm.
Ta chỉ thấy thương cho Vĩnh Hinh công chúa — treo ngay bên cạnh ta — năm nay mới sáu tuổi, người còn chưa cao bằng cái ghế chúng ta phải đứng lên để chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong ánh mắt trừng lớn của đám người sắp chết, ta liều mạng giãy giụa, cứa mãi, cứa mãi…
Cuối cùng cũng cắt đứt được dải lụa trắng treo mạng của mình.
Nhưng “phịch” một tiếng, ta vừa rơi xuống đất, đã có một đôi giày dính đầy m.á.u bước thẳng đến trước mặt.
Một giọng nói lạnh buốt như từ địa ngục cất lên bên tai ta:
“Cả điện người người đều tuẫn quốc, chỉ mình ngươi… ham sống sợ c.h.ế.t sao?”
Ta ngẩng đầu lên — đập vào mắt là khuôn mặt đẫm máu, chẳng biết hắn đã g.i.ế.c bao nhiêu người rồi.
Tất cả hoảng sợ tích tụ cả ngày hôm nay bỗng nổ tung trong đầu ta, ta bật khóc oà lên:
“Hu hu hu! Các người ai cũng bắt nạt ta! Ta… ta sợ c.h.ế.t thì sao chứ! Ngươi không sợ, thì lên kia thắt cổ với bọn họ đi!!”
Phụ thân ta từng nói:
“Thà c.h.ế.t vinh còn hơn sống nhục,” bởi vậy ông mới lặn lội suốt một ngày một đêm, đem ta bán vào hoàng cung, chứ không phải nơi nào khác.
Ông bảo: “Trong cung, các nương nương ăn cơm còn dùng bát vàng, thì một tiểu cung nữ như con cũng chẳng đến nỗi c.h.ế.t đói.”
Ta không trách ông.
Ngày nhà còn gạo, phần cơm ngon nhất luôn được xới vào bát của ta với đệ đệ.
Bởi vậy ta mới lớn lên trắng trẻo mập mạp, mới được tuyển chọn đưa vào cung.
Nhà nghèo đi, mẫu thân lại ngã bệnh, cần tiền chữa trị.
Bán đệ đệ… thì phải thiến đệ ấy trước, haiz, chỉ đành còn cách bán ta.
Hơn nữa, cung nữ đến hai mươi lăm tuổi là được thả ra khỏi cung, đến lúc đó… ta vẫn có thể về nhà.
Thế mà bây giờ, ta vừa mới từ cái thòng lọng treo mạng kia chui xuống, đã đụng ngay một kẻ sát thần.
Hắn nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi là công chúa của cung nào?”
Ta vội lắc đầu như trống bỏi, chỉ tay vào trong phòng:
“Ta không phải công chúa! Ngươi muốn g.i.ế.c công chúa, thì kìa — các nàng đều treo hết ở đó rồi!”
Kẻ đứng cạnh hắn, vừa nhìn đã biết chướng mắt, lập tức nói chen vào:
“Thuộc hạ từng nghe nói, Vĩnh Ninh công chúa vì người trong lòng mà nhịn ăn đến phát bệnh, gầy chỉ còn da bọc xương, đã được đưa ra hành cung tĩnh dưỡng suốt ba bốn năm nay. Nhìn kỹ… hình như chính là nàng.”
Ta còn định lắc đầu tiếp, thì tên ấy đã quay người đi, kéo theo một tên thái giám vào điện.
Hắn chỉ vào ta, hỏi:
“Nàng là ai? Ngươi có nhận ra không?”
Tên thái giám kia run như cầy sấy, liếc ta một cái rồi lập tức dập đầu lạy lia lịa:
“Là Vĩnh Ninh công chúa! Là Vĩnh Ninh công chúa của Hoàng hậu nương nương!”
Nói rồi, hắn hét lên một tiếng:
“Công chúa, Đại Yến vạn tuế! Nô tài đi trước một bước, người cũng mau chóng theo sau! Hoàng hậu nương nương sẽ tới đón người!”
Dứt lời, ngay cả vị sát thần kia còn chưa kịp ngăn lại, hắn đã đ.â.m đầu vào cột mà chết.
Ta òa khóc càng lớn — cái tên trời đánh!
Đã c.h.ế.t thì thôi, lại còn bịa đặt!
Ngươi c.h.ế.t rồi mà vẫn còn nói dối, xuống Âm ty chắc chắn bị Diêm Vương cắt lưỡi!