Biến Giả Thành Thật

Chương 2



Tên sát thần kia ngồi xổm xuống, nhìn ta cười chậm rãi:

 

“Vĩnh Ninh công chúa…ngươi muốn sống không? Nếu muốn, ta cho ngươi một cơ hội.”

 

Tin tốt là… sát thần không g.i.ế.c ta, còn phong ta làm Quận chúa.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tin xấu là… Quận chúa như ta thì phải bị giam lỏng.

 

Trong căn phòng nhỏ hẹp, Tiêu Hạc lạnh lùng nhìn ta, chậm rãi nói:

 

“Phong cho ngươi cái danh Quận chúa chỉ là mưu kế tạm thời. Ngươi họ Hạ — từ nay không xứng hưởng vinh hoa nữa.”

 

“Căn phòng này… chính là ngục giam của ngươi. Còn cơm nước, cứ theo phần của bọn tạp dịch hèn mọn trong cung mà đưa đến.”

 

Ta xoa bụng, thở dài.

 

Trước kia ta vốn là tạp dịch hèn mọn nhất trong cung, giờ lại quay về ăn khẩu phần ấy… vẫn là không đủ no rồi.

 

Thế nhưng hôm sau, một giọng thái giám the thé vang lên — hắn đem cơm tới.

 

Vừa mở hộp ra, ta ngẩn người: bên trong là một cái bánh bột mì xám nguyên vẹn, kèm theo một đĩa rau xào có thể nhìn thấy cả… mỡ thịt.

 

Tên thái giám ấy gọi là Vượng Tài. Cái tên thật đúng với người — nhỏ xíu, thấp bé, nom chừng mới mười một mười hai tuổi.

 

Hắn đặt hộp cơm xuống trước mặt ta, “rầm” một tiếng, rồi bĩu môi tuôn ra một tràng:

 

“Hứ! Dù trước kia ngươi có là phụng tử long tôn đi nữa, bây giờ cũng phải ăn như bọn ta thôi. Chỉ tại bệ hạ nhà ta nhân từ độ lượng, phụ thân ngươi hại c.h.ế.t cả nhà người ta, mà người vẫn để ngươi sống… còn cho ăn cơm!”

 

Nhưng Vượng Tài chưa kịp nói hết lời thì nghẹn lại.

 

Hắn trợn tròn hai mắt, chỉ bởi ta chỉ cần ba miếng là nuốt trọn cả phần cơm, chẳng chừa lại chút gì.

 

Trời ơi, Tiêu Hạc đúng là hậu đãi!

 

Cơm của đám tạp dịch thấp kém mà còn có mỡ thế này.

 

Ăn xong, ta mới ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang đờ người ra kia, vừa ợ một cái, vừa hỏi:

 

“Ngươi nói gì cơ? Là ta… hại c.h.ế.t cả nhà bệ hạ à?”

 

Hắn kinh hãi nhìn ta:

 

“Không phải người ta đồn công chúa ăn cải trắng cũng phải nấu bằng nước luộc gà sao? Ngươi vậy mà lại ăn sạch cả cái bánh bột mì xám ấy?”

 

Ta cười với hắn:

 

“Ta nói cho ngươi một bí mật nhé — ta không phải công chúa, chỉ là một tiểu cung nữ thôi. Mau đi bẩm báo đi.”

 

Hắn liếc ta một cái, lật trắng mắt:

 

“Chả trách ăn ngon lành thế. Hóa ra là muốn lừa ta! Trần ca ca sớm đã nói rồi, bảo ngươi giả làm cung nữ để trốn khỏi cung. Ngươi đừng nằm mơ! Phụ thân ngươi hại c.h.ế.t cả nhà bệ hạ, ngươi tưởng người sẽ tha cho ngươi sao?”

 

Vượng Tài chắc trước đây cũng giống ta, ít người trò chuyện cùng, cho nên vừa mở miệng là nói không dứt.

 

Mà ta cũng thế.

 

Vậy là ta cứ một câu dỗ, hắn lại kể ba câu, cuối cùng ta cũng hiểu được — bản thân đã rơi vào cảnh nguy ngập đến nhường nào.

 

Thì ra giữa Tiêu Hạc và hoàng thất Đại Yến… là mối huyết hải thâm thù không thể hóa giải.

 

Phụ thân Tiêu Hạc vốn là vị đại tướng trung quân ái quốc, thế nhưng tiên đế lại vu cho ông tội mưu phản, dùng thánh chỉ lừa cả nhà ông trở về kinh, rồi âm thầm sai quân bao vây tướng phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người làm tướng, có cốt khí.

 

Phụ thân hắn tử trận, mẫu thân hắn thì dẫn cả nhà treo cổ.

 

Chỉ có một mình Tiêu Hạc — dải lụa buộc cổ hắn khi ấy bị lỏng, nhờ thuộc hạ của phụ thân hắn kịp thời cứu ra.

 

Về sau, hoàng đế Đại Yến ngày càng hoang dâm vô đạo, thiên hạ nổi loạn khắp nơi.

 

Tiêu Hạc liền nhân danh phụ thân, chiêu binh mãi mã.

 

Có lẽ… vì mối thù diệt môn luôn đuổi theo phía sau, nên hắn mới là người cuối cùng phá được cổng hoàng thành.

 

Ta lặng lẽ đưa tay lên sờ cổ.

 

Thì ra… nơi này của Tiêu Hạc, cũng từng bị treo một dải lụa trắng giống như ta sao?

 

Vượng Tài thỏa cơn nghiện nói, ngẩng cao đầu, hất cằm kiêu hãnh mà thốt rằng:

 

“Không ngờ công chúa nhà ngươi cũng khá dễ gần đấy. Chờ đi, bữa tối ta lại mang đến cho!”

 

Không thể tin được — ta gặp được người tốt!

 

Cơm tối thế mà lại là cháo gạo lứt ăn cùng trứng vịt muối!

 

Ta vừa ăn vừa chảy nước miếng, còn giơ ngón tay cái khen Vượng Tài:

 

“Ngươi nghĩa khí thật! Cơm này là ngươi tự bỏ tiền mua giúp ta hả?”

 

Trong cung, thái giám hay cung nữ nếu có tiền, muốn ăn ngon một chút, đều có thể lén mua từ ngự thiện phòng.

 

Vượng Tài đỏ cả mặt lên, giận dữ quát:

 

“Ta mới không bỏ tiền mua cơm cho thứ dư nghiệt tiền triều như ngươi! Đây là phần ăn thấp nhất của tạp dịch trong cung. Là bệ hạ nói — ba tháng đầu toàn cung phải được ăn đồ tốt, phải bồi bổ lại thân thể cho mọi người.”

 

“Bệ hạ nhà ta không phải thứ quân vương vô lại như mấy người Đại Yến các ngươi, chỉ biết dồn người ta vào chỗ chết!”

 

Ta cúi đầu im lặng.

 

Đáng tiếc… khi ta còn làm nô tỳ, trên đầu lại không có chủ tử nào như hắn.

 

Người khác có được bồi bổ hay không thì ta không rõ, chỉ biết qua một tháng, thân thể gầy gò của ta đã đỡ dọa người hơn hẳn.

 

Ngược lại là Tiêu Hạc.

 

Chờ hắn có thời gian đến gặp ta lần nữa, thì đã gầy đến độ giống một con chồn vàng xấu xí.

 

Gầy quá rồi.

 

Ta theo phản xạ, đưa cái bánh đang ăn dở tới trước mặt hắn:

 

“Ăn không? Ngon lắm đấy.”

 

Hắn nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.

 

Nhìn thật lâu mới cất lời:

 

“Vượng Tài bảo ngươi ăn cơm tạp dịch mà ăn rất ngon. Lúc đầu ta không tin, nay tận mắt chứng kiến…Vì muốn phủ nhận thân phận mình, Vĩnh Ninh công chúa, ngươi đúng là cố gắng thật đấy.”

 

Những ngày qua, vì ta sống quá xuề xòa, Vượng Tài rốt cuộc cũng nghi ngờ, đem chuyện kể lại với thủ hạ Tiêu Hạc, gã thủ hạ đó tên là Trần Lương.