Từ hậu viện không xa, hắn trông thấy Tiêu công tử — mặc y phục của hắn, nằm trong vũng m.á.u bên cạnh phụ mẫu hắn.
Hắn được cứu.
Từ đó, hắn là công tử của Tiêu gia – Tiêu Hạc.
Cho nên khi Tiêu Hạc lần đầu tiên trông thấy Du Xuân Chi rơi xuống khỏi dải lụa trắng, hắn lập tức tin lời nàng nói đến năm phần.
Nàng có thể… không phải là Vĩnh Ninh công chúa.
Nhưng hắn là đế vương.
Mà đế vương… điều đầu tiên phải cân nhắc, vĩnh viễn là: người này dùng thế nào thì có lợi nhất.
Một Vĩnh Ninh còn sống, có ích hơn là một Vĩnh Ninh đã chết.
Hắn cần nàng sống, lấy thân phận Vĩnh Ninh công chúa để thu phục lòng người.
Muốn dùng được nàng, hắn phải xác định rõ thân phận nàng.
Chỉ năm phần tin, không đủ.
Hắn vừa cho người đi điều tra, vừa giữ nàng bên cạnh mà thăm dò.
Hoàng hậu nước Đại Yến rất lợi hại.
Lúc c.h.ế.t rồi còn sắp đặt được cặn kẽ đến thế.
Trần Lương điều tra mãi không tìm được đầu mối.
Thử thăm dò thì thuận lợi hơn — Tiêu Hạc, trong lúc không hay, đã ba lần động lòng với Du Xuân Chi.
Lần đầu tiên… là khi nàng nhét muỗng cơm vào miệng hắn.
Tiêu Hạc từng giúp qua rất nhiều người.
Năm xưa hắn sống sót, mang danh Tiêu Hạc, học được đủ loại bản lĩnh, nhưng sống mà chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Hắn không rõ việc mình mạo danh người khác rốt cuộc là đúng hay sai.
Năm mười lăm tuổi, hắn g.i.ế.c sơn tặc, cứu một gia đình.
Gia đình ấy chân thành biết ơn, khiến lòng hắn ấm áp.
Hắn thích cảm giác đó — sự ấm áp.
Từ đó, hắn bắt đầu cứu người, càng ngày càng nhiều.
Cứ cứu mãi như vậy, hắn trở thành bá chủ một phương.
Một nửa nhờ chính mình, một nửa nhờ danh tiếng của Tiêu tướng quân.
Bá chủ một phương, cũng có thể cứu thiên hạ, chẳng có gì không tốt.
Chỉ trừ một điều — những người hắn cứu, đều chỉ dám kính sợ hắn.
Kính sợ, nghĩa là biết hắn là người tốt, nhưng vẫn không dám lại gần.
Người nắm quyền trong tay, không ai là không khiến người khác sợ.
Chỉ có Du Xuân Chi là không sợ.
Tựa như nàng giặt y phục lâu ngày đến ngốc rồi, chỉ xem hắn là một người tốt.
Lần thứ hai hắn động tâm — là khi nàng mắng những bậc làm phụ mẫu, lại bắt con trẻ tuẫn quốc, là không xứng làm người.
Tiêu Hạc không yêu phụ mẫu mình.
Hắn không thể yêu hai người đã buông tay bỏ mặc hắn sống chết.
Nhưng ở đời, không yêu phụ mẫu, là một tội lỗi.
Lần đầu tiên có người, ở trước mặt hắn, vì phẫn nộ mà mạnh miệng nói ra điều hắn chưa bao giờ dám thừa nhận.
Người ấy — thật khiến người ta… thấy đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần thứ ba, Tiêu Hạc xác định, Du Xuân Chi — nàng có tình cảm với hắn.
Hôm ấy trong ngự thư phòng chỉ có hai người.
Hắn đang thử nàng, xem có toan tính gì không, có ý đồ đánh cắp cơ mật hoặc thừa cơ sát hại hắn.
Nhưng nàng chẳng làm gì cả.
Nàng chỉ nói nàng tên là Du Xuân Chi, cảm thấy làm công chúa Vĩnh Ninh hay nhất là được ăn cơm cùng hắn.
Chinh chiến mấy năm, trải qua bao nhiêu sinh tử, cuối cùng cũng có một người, ba lần khiến lòng hắn d.a.o động.
Hắn nghĩ, hắn nên đối xử tốt với nàng một chút.
Có lẽ… nên để nàng rời cung, để nàng sống một đời an nhàn khoan khoái.
Nhưng hắn là đế vương.
Mà đế vương, việc đầu tiên phải tính, là thiên hạ.
Hắn không thể buông nàng.
Tấm lòng mềm yếu ấy không duy trì được bao lâu — Trần Lương đã tra được thân thế của nàng:
Nàng chính là Du Xuân Chi.
Chỉ đáng tiếc, những người thân mà Du Xuân Chi ngày đêm mong nhớ…
Tất cả đều không còn nữa.
Loạn thế mà.
Mười nhà thì có chín nhà đã trống vắng, chuyện thường tình.
Thế nhưng, chuyện thường tình như thế… hắn lại chẳng nỡ nói với nàng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vậy thì cứ để nàng làm công chúa Vĩnh Ninh đi.
Nàng từng nói: “Ở bên cạnh bệ hạ rất vui.”
Thế thì hãy để nàng ở mãi bên cạnh hắn.
Chờ đến lúc bọn họ có hài tử, có gia đình mới…
Lúc ấy, hắn sẽ nói cho nàng biết — một vài người thân, thực sự đã không còn.
Hắn g.i.ế.c sạch những gián điệp mà hoàng hậu tiền triều để lại, dạy nàng đọc sách viết chữ, nỗ lực khiến nàng giống như một vị công chúa thực thụ.
Ban đầu hắn giữ nàng lại, là vì những nhân tài còn sót lại của tiền triều.
Việc của Trương Minh Công, nàng đã làm được — gần như hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức hắn bắt đầu ngầm truyền ý trong triều:
Nàng rất thích hợp để phong làm phi.
Vậy mà chẳng có ai cảm thấy không ổn.
Khi ấy, tân triều mới lập, Tiêu Hạc hiểu rõ — nàng chỉ có thể làm phi.
Hắn còn có đại sự phải lo:
Khôi phục dân sinh, nghỉ ngơi cùng nhân dân.
Không đáng để vì một danh phận mà dây dưa với đám triều thần.
Huống hồ, hắn vốn không nghĩ sẽ nạp thêm người khác.
Hắn đã là một đế vương quá đỗi mệt mỏi, trở về hậu cung, chỉ muốn gặp người khiến hắn vui vẻ.
Năm tháng chầm chậm trôi — Chờ khi thiên hạ yên bình, quốc thái dân an…
Hắn là vua, nàng là hậu, vĩnh viễn không xa rời.
Hết.