Nội dung thư viết rằng:
【Du Xuân Chi, trước hết xin lỗi ngươi. Thật xin lỗi, mẫu hậu của ta muốn g.i.ế.c ngươi. Bà là một Hoàng hậu cương trực ngay thẳng, cũng là một người mẹ dịu dàng.
Bà quá mong ta sống sót.
Nhưng bà quên mất, ta là do bà sinh ra, tính tình giống bà.
Bà c.h.ế.t rồi, ta không thể ẩn danh mà sống an ổn.
Ta vào cung là để g.i.ế.c Tiêu Hạc. Thù mất nước, không đội trời chung.
Nhưng ta thật xui xẻo, bị phân vào cung của ngươi.
Ở đây có Đào Hoa, có Vượng Tài, còn có rất nhiều tỷ muội khác.
Lần đầu tiên trong đời ta mới biết — thì ra những món ăn ta từng chê bai, từng nhổ ra không muốn ăn, lại chính là cơ hội sống còn mà người khác có cầu cũng chẳng có.
Rời khỏi hoàng cung này năm năm, ngày trở lại, người xưa cảnh cũ chẳng còn.
Những kẻ từng thân quen, những thanh âm từng quen thuộc, nay lại kể mãi về sự tàn nhẫn của phụ hoàng mẫu hậu.
Đó không phải là thế gian mà ta từng biết, ta không tin những lời đó.
Dù sao ngày trước, bọn họ gặp phụ mẫu ta, chẳng khi nào dứt lời tán tụng.
Nhưng về sau, ta không thể không tin nữa.
Những hòn đá dân chạy nạn ném vào lều phát cháo, những ngụm nước bọt phun về phía ngươi — từng thứ một, vốn dĩ đều là báo ứng mà ta phải gánh chịu.
Tạ ơn ngươi, đã ban tặng bức chiếu thư tự trách tội ấy.
Ta biết mẫu hậu ta tuyệt chẳng thể viết ra được lời như thế — là ngươi, đã thay bà trao một phần tôn nghiêm sau khi chết.
Lại càng tạ ơn ngươi, vì đã nguyện ý thay ta trở thành “Vĩnh Ninh”, trong mắt thế nhân, đó là một Vĩnh Ninh tốt đẹp đến nhường nào.
Nhưng… thực xin lỗi, ta vẫn phải g.i.ế.c Tiêu Hạc.
Sinh mệnh của ta, chỉ có thể kết thúc tại đây.
Bởi ta là con gái của mẫu hậu ta.
Du Xuân Chi, đọc thư xong, xin hãy thiêu hủy, hãy để cái tên ấy mãi mãi chôn lại nơi này.
Chúc vị Vĩnh Ninh Quận chúa tốt nhất trần đời kiếp này an vui.
Thanh Hòa.】
Ta vốn nên hận nàng.
Nếu không tự cứu mình, có lẽ ta đã sớm thay nàng mà chết.
Nhưng trong Ngũ Cốc Hiên, người tên Thanh Hòa mà ta quen biết, biết cười, biết khóc, biết bao dung, biết quan tâm, ngoan ngoãn dịu dàng, không hề vương lấy nửa phần bóng dáng Tiên hoàng hậu.
Nước mắt thay cho lý trí, không ngừng tuôn rơi, đau đến nỗi như bị muôn vàn lưỡi d.a.o cứa vào tim.
Tiêu Hạc thiêu bức thư, đưa tay lau lệ cho ta, chẳng nói điều gì, chỉ lặng lẽ ôm ta vào lòng, đợi đến khi ta khóc cạn mới nhẹ giọng:
“Mỗi người một số mệnh, trẫm sẽ an táng nàng cùng mẫu hậu nàng. Yên tâm, dưới suối vàng nàng sẽ được toại nguyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất lâu rất lâu sau, ta mới hay biết — nơi an táng kia, không chỉ có mẫu hậu nàng, mà còn có thiếu niên tướng quân từng vì nàng mà chinh chiến sa trường, lấy thân tuẫn quốc.
Sơn hà không còn, người thương cũng khuất, thù hận chẳng thể thành thù hận nữa.
Nàng… chỉ là đã không còn sức để tiếp tục sống.
Ta gả cho Tiêu Hạc, quả thật như Thanh Hòa từng nói, thời gian bên nhau chẳng được bao nhiêu.
Nhưng cũng không giống lời nàng nói — hậu cung không hề có nhiều người.
Ta là phi tử, không phải hoàng hậu.
Thế nhưng suốt bao năm dài trong cung, không có hoàng hậu, mà phi tử… cũng chỉ có mình ta.
Bởi thế, thái tử tất nhiên cũng là con ta sinh.
Triều đình có kẻ lời lẽ khó nghe, họ bảo: nạp công chúa tiền triều đã từng có tiền lệ, nhưng lập nhi tử của nàng làm Đông cung thái tử… thì chưa từng nghe nói.
Tiêu Hạc gạch một vạch đỏ tươi trên tấu chương, phê rằng:
【Vậy thì bắt đầu từ trẫm mà khai tiền lệ.】
Hắn an ủi ta bên giường:
“Đừng lo, trẫm là thiên tử khai quốc, nay giang sơn đã định, quốc gia không còn chao đảo. Một tiền lệ nho nhỏ, trẫm còn lập chẳng nổi sao?”
Tiền lệ ấy dĩ nhiên không dễ lập.
Nhưng hắn là đế vương dựng nên thời thịnh thế, dùng hơn nửa đời người để đổi lấy thiên hạ thái bình.
Hắn nói được, tức là nhất định làm được.
Mà đời này của ta — Tiêu Hạc nói gì, ta liền nghe nấy.
Hắn là người của thiên hạ, nhưng cũng là phu quân của riêng ta.
PHIÊN NGOẠI (1)
Trong lòng Tiêu Hạc có một bí mật.
Hắn… không phải Tiêu Hạc.
Năm ấy Tiêu gia gặp nạn, phu nhân nhà họ Tiêu tận mắt thấy Tiêu tướng quân không địch lại, cả nhà treo cổ, chỉ để giành cho con trai mình một đường sống.
Nhà bọn họ là gia nô nhiều đời của Tiêu gia.
Phu nhân muốn hắn thay thế thiếu gia mà chết.
Phụ mẫu hắn không chút do dự, lập tức khoác lên người hắn y phục của công tử, treo hắn lên xà nhà, rồi ôm lấy Tiêu công tử thật rời đi.
Nếu khi đó hắn lớn thêm vài tuổi, cốt cách tôi tớ đã ăn sâu, có lẽ hắn cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Nhưng hắn mới chỉ bảy tuổi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn sợ chết, cũng không hiểu vì sao hắn lại phải c.h.ế.t thay cho người khác, chỉ vì cái gọi là “mệnh số”.
Hắn giấu một mảnh sứ trong tay, cắt đứt dải lụa trắng.
Sau đó, viện binh của Tiêu gia tới kịp, mang hắn đi.