Biệt Chi

Chương 5



Thế là họ bắt đầu từ hình phạt sơ đẳng nhất.

 

Đánh bản.

 

Tấm bản nặng nề xé gió, vẫn là rơi thẳng, rơi nặng lên người ta.

 

Đau… thật sự rất đau…

 

Một cái, hai cái, ba cái…

 

Ta c.ắ.n chặt môi, không kêu, không cầu xin.

 

Trong đầu ta, từng cảnh trong năm năm qua lần lượt hiện lên.

 

Ta thử t.h.u.ố.c cho hắn, chắn đao cho hắn, khi hắn nổi giận thì lặng lẽ chịu đựng, khi hắn bệnh thì thức trắng đêm chăm sóc.

 

Ta từng nghĩ, dẫu không có tình ái, ít nhất cũng có chút tình người.

 

Thì ra không có.

 

Hoàn toàn không có.

 

Ta nhớ đến Tạ Cảnh Uyên.

 

Nhớ đến đôi mắt dịu dàng của hắn khi đưa ta bánh bao nóng và gà nướng.

 

Nhớ lời hắn nói: “Tiểu Biệt Chi, chăm sóc A Hằng cho ta.”

 

Thành Vương điện hạ… thứ lỗi.

 

Biệt Chi… đã tận lực.

 

Ta… không thể gắng thêm được nữa.

 

Một bản, lại một bản, rồi lại một bản.

 

Hai mươi đại bản giáng xuống thân thể ta, cũng đ.á.n.h nát hoàn toàn năm năm kiên trì, và cả chút lưu luyến cuối cùng dành cho hắn.

 

Ý thức ta dần mơ hồ, trước mắt chỉ còn một màu đỏ thẫm.

 

Ta không thốt một lời.

 

Khi đ.á.n.h xong bản, họ lại đem mười ngón tay ta đặt vào kẹp gỗ mà siết xuống.

 

Đau đến thấu tim phổi.

 

Đau… đau đến tận xương tủy.

 



 

Ta vẫn không cầu xin, việc ta chưa làm, ta tuyệt không nhận.

 

Khi thái giám thi hành hình mở dây, lôi ta ra ngoài, ta thấy Tạ Lâm Hằng đứng ngay ngoài cửa.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hắn đứng trong bóng tối, vẻ mặt khó dò.

 

Ta cố sức nâng mắt nhìn hắn một lần cuối.

 

Trong ánh mắt ấy, đã không còn sự rụt rè lấy lòng từng có.

 

Chỉ còn c.h.ế.t lặng.

 

Như một vũng nước tù lạnh buốt, vĩnh viễn không còn gợn sóng.

 

Ngay khoảnh khắc ý thức rơi vào bóng tối, trong lòng ta chỉ còn một ý niệm.

 

Năm năm này… rốt cuộc cũng hết rồi.

 

Tốt quá.

 

10

 

Ta bị ném về căn phòng chứa củi lạnh lẽo ẩm thấp.

 

Giống hệt năm năm trước.

 

Chỉ là lần này, sẽ chẳng còn ai mang đèn đến, đưa cho ta món ăn nóng hổi nữa.

 

Lưng ta đau như thiêu như đốt, m.á.u thấm qua áo, dính liền với da thịt.

 

Mỗi hơi thở đều kéo theo đau đớn xé ruột.

 

Mười ngón tay cũng đau.

 

Ta nằm sấp trên đống rơm lạnh, như một con cá hấp hối.

 

Không biết bao lâu trôi qua, cửa phòng củi bị đẩy ra.

 

Ta tưởng là đến thu xác ta.

 

Nhưng người bước vào lại là một tiểu thái giám mang theo hòm thuốc.

 

Hắn trông lạ mặt, nhưng động tác rất thuần thục.

 

“Cô nương, đắc tội rồi.”

 

Không nói thêm, hắn dùng kéo cắt áo ta, tách lớp vải đang dính vào m.á.u và thịt.

 

Mùi m.á.u tanh lập tức lan khắp phòng.

 

Ta run người vì đau, nhưng vẫn c.ắ.n răng chịu.

 

Động tác của hắn nhẹ nhàng, hắn dùng nước ấm rửa từng vết thương, lại rắc t.h.u.ố.c lên thật cẩn thận, sau cùng băng quấn kín lại.

 

Mười ngón tay của ta cũng được băng bó chu đáo.

 

Làm xong, hắn lấy ra một lọ sứ nhỏ đưa ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đây là kim sang d.ư.ợ.c thượng hạng, mỗi ngày thay t.h.u.ố.c một lần. Đây là t.h.u.ố.c giảm đau, giờ uống một viên sẽ dễ chịu hơn.”

 

Ta nằm im, không nhúc nhích.

 

Tiểu thái giám thở dài, tự mình đổ thuốc, lại lấy túi nước bên người, đỡ ta dậy, cho ta uống.

 

“Cô nương, người cố chịu. Rồi sẽ qua.”

 

Hắn nói.

 

Ta nhìn hắn, giọng khàn không ra tiếng:

 

“Là ai… bảo ngươi đến?”

 

Ánh mắt hắn lảng tránh, ấp úng:

 

“Là… tổng quản đại nhân thương cô nương đáng thương.”

 

Ta cong môi, muốn cười, nhưng vết thương nơi lưng bị kéo căng, đau đến hít lạnh.

 

Tổng quản là người của hoàng đế, không có lệnh của Tạ Lâm Hằng, hắn nào dám?

 

Đánh một bạt tai, rồi cho một viên kẹo.

 

Đó là trò hắn vẫn hay dùng.

 

Chỉ tiếc, ta bây giờ… không cần nữa.

 

“Ngươi đi đi.”

 

Ta nhắm mắt.

 

“Thuốc, ta sẽ tự dùng.”

 

Tiểu thái giám sững người, còn muốn nói thêm, ta đã không đáp.

 

Hắn đành để lại t.h.u.ố.c và túi nước bên cạnh, luyến tiếc quay đầu ba bước một lần.

 

Căn phòng củi lại chìm trong tịch mịch như c.h.ế.t.

 

Tác dụng t.h.u.ố.c giảm đau dần phát huy, đau đớn nơi thân xác tạm dịu đi đôi phần.

 

Nhưng cái lỗ hổng lớn trong lòng ta vẫn hứng trọn những cơn gió lạnh thốc vào.

 

Ta mở mắt, nhìn đà xà trên cao phủ đầy mạng nhện, suốt một đêm không ngủ.

 

Từ nay về sau, ta — Biệt Chi, sẽ không sống vì bất kỳ ai nữa.

 

11

 

Ta nằm trên đống củi rơm suốt tròn một tháng.

 

Một tháng ấy, trừ tiểu thái giám kia mỗi ngày vụng trộm mang đến chút cháo trắng và nước.

 

Không còn ai khác đến nữa.

 

Lại càng không có Tạ Lâm Hằng.

 

Vết thương lành rồi, một tờ điều lệnh.

 

Ta lại bị điều quay về Trường Tín Cung.

 

Ta biết, đây là ý của Tạ Lâm Hằng.

 

Hắn đại khái cho rằng, đ.á.n.h cũng đ.á.n.h rồi, phạt cũng phạt rồi, chuyện này nên gác lại.

 

Ta vẫn là cành phụ được gọi thì đến, phất tay thì đi.

 

Hắn đã nghĩ sai rồi.

 

Ngày trở lại Trường Tín Cung, ta ăn vận chỉnh tề, đứng trước gương nhìn chính mình.

 

Cố kéo ra một nụ cười cứng đờ.

 

Người trong gương sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, như con rối bị rút mất hồn phách.

 

Chỉ có ta biết.

 

Từ hôm ấy trở đi, ta đã đổi khác.

 

Ta vẫn chỉnh y quan cho hắn, vẫn dâng trà nước.

 

Nhưng trong tay ta chẳng còn chút nhiệt độ nào.

 

Ta không còn đoán ý hắn, không chuẩn bị sẵn những thứ hắn có thể cần.

 

Hắn muốn gì, ta đưa nấy; hắn hỏi một câu, ta đáp một câu.

 

Hắn vì triều sự mà nổi giận, đập phá đồ đạc, ta chỉ lặng đứng một bên.

 

Đợi hắn phát tiết xong, lại lặng lẽ bước lên thu dọn, không nói một lời khuyên giải.

 

Hắn cố ý bắt lỗi, nói trà nóng quá, ta liền quỳ xuống nhận tội:

 

“Nô tỳ đáng c.h.ế.t.”

 

Nói đồ ăn nguội rồi, ta vẫn quỳ xuống nhận tội:

 

“Nô tỳ đáng c.h.ế.t.”

 

Ánh mắt ta trống rỗng, giọng điệu nhạt như nước.

 

Lúc đầu, hắn rất tức giận, cho rằng ta dùng cách này để lặng lẽ chống đối.

 

Hắn càng thêm dày vò ta, nửa đêm nửa hôm gọi ta dậy.

 

Chỉ để ta rót cho hắn một chén nước.