Vết thương sau lưng dễ dưỡng, nhưng mười ngón liền tim, thương nơi tay chưa lành.
Hơi động một chút vẫn kéo vào vết thương, vẫn đau đớn.
Ta run rẩy đôi tay đi rót nước cho hắn.
Ta vẫn làm, không một chút bất mãn.
Hắn nhìn chằm chằm đôi tay ta mà không nói lời nào.
Chỉ ném một câu: “Cút ra ngoài.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta lập tức lăn ra ngoài, tuyệt không để hắn chướng mắt.
Dần dần, hắn không còn giận nữa.
Bởi hắn phát hiện, mọi cảm xúc của hắn, giống như hòn đá ném vào mặt hồ.
Ngay cả một gợn sóng cũng chẳng khơi lên.
Ngày Thành Vương Tạ Cảnh Uyên khải hoàn trở về.
Toàn bộ kinh thành vắng tanh như trống rỗng.
Bách tính hai bên đường nghênh đón.
Tiếng hoan hô không chút keo kiệt mà dâng cho vị Chiến Thần Vương gia bảo hộ cương thổ Đại Chu.
Tạ Lâm Hằng đứng trên lầu thành cao cao, tiếp nhận triều bái của thần dân, cũng tiếp nhận chiến thắng của vị hoàng thúc.
Ta đứng phía sau Tạ Lâm Hằng, cách một khoảng thật xa.
Nhìn đoàn thiết kỵ chậm rãi đi tới.
Tâm ta không thể khắc chế mà run rẩy.
Cuối cùng… cũng trở về rồi.
Cách xa đến vậy.
Ta vẫn có thể nhìn thấy.
Người dẫn đầu khoác giáp bạc.
Dung mạo hắn qua năm tháng đã mất đi nét non trẻ, thêm vài phần kiên nghị, trầm ổn.
Hắn cưỡi ngựa, thân hình thẳng tắp như tùng bách.
Là hắn.
Cách biệt năm năm, ta cuối cùng lại được thấy hắn.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt ấy.
Tim ta khựng lại một nhịp.
Đội ngũ đến dưới chân thành, Tạ Cảnh Uyên xoay người xuống ngựa, quỳ một gối, giọng như chuông đồng:
“Thần, Tạ Cảnh Uyên, may không phụ mệnh, khấu kiến bệ hạ! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng thúc bình thân!”
Giọng Tạ Lâm Hằng trầm thấp.
Hắn đã sớm rũ bỏ nét non nớt năm năm trước, nay đã là một đế vương đủ tư cách.
Khoảnh khắc Tạ Cảnh Uyên đứng dậy.
Ánh mắt hắn vượt qua đám người, vượt qua tầng tầng nghi trượng.
Chuẩn xác rơi xuống người ta.
Ban đầu là ngẩn ra một thoáng, kế đó, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước ấy.
Nở ra một nụ cười rất nhạt, nhưng vô cùng dịu dàng.
Đó là nụ cười chỉ riêng ta hiểu được.
Lời chào không tiếng.
“Tiểu Biệt Chi, ta trở về rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả trước mắt ta đều trở nên mơ hồ.
Hắn vẫn nhớ ta!
Ta theo bản năng cũng muốn đáp lại hắn một nụ cười.
Nhưng vừa định nhếch môi, ta đã cảm nhận được một ánh nhìn băng lãnh rơi xuống người mình.
Là Tạ Lâm Hằng.
Hắn đang gắt gao nhìn ta, rồi lại theo ánh mắt ta.
Nhìn xuống Tạ Cảnh Uyên dưới lầu thành.
Hắn thấy được ánh mắt giao nhau giữa chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy được nụ cười chợt thoáng qua của Tạ Cảnh Uyên.
Sắc mặt hắn lập tức đen như sắt.
Bàn tay đặt lên lan can thành nổi gân xanh.
Như muốn bóp nát phiến đá cứng ấy.
12
Sau yến mừng công, trong cung lại khôi phục bình yên như cũ.
Tạ Cảnh Uyên được phong Thành Thân Vương.
Ban thực ấp ba ngàn hộ, ân sủng vô song.
Tối hôm ấy trở đi, ta không còn thấy hắn nữa.
Vài ngày sau, Thái hậu mở một buổi yến thưởng hoa nhỏ tại Khương Thọ Cung.
Tuy không phải sinh mẫu của Tạ Lâm Hằng, nhưng lại xem hắn như dưỡng t.ử mà đối đãi.
Thái hậu vốn ưa sự ngoan ngoãn trầm tĩnh của ta, nhất là việc ta hầu hạ Tạ Lâm Hằng tận tâm tận lực, chu toàn không sơ hở.
Sau khi ta từ Thận Hình Ty trở ra, bà đã triệu kiến ta vài lần, hỏi han ân cần.
Hôm nay thấy ta vẫn sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt như người vừa khỏi bệnh nặng.
Trong mắt bà càng thêm thương xót.
Bà hẳn đã nghe chuyện biến cố ở bùn lầy hôm ấy, muốn thay ta đòi lại công đạo.
Trong lúc yến thưởng hoa đang vui, Thái hậu bỗng gọi ta đến trước mặt, nắm lấy tay ta, rồi trước bao người.
Cất giọng tuyên bố:
“Biệt Chi đứa nhỏ này hầu hạ Hoàng đế vất vả, ai gia nhìn cũng đau lòng. Hôm nay, ai gia muốn ban cho nó một ân điển, nó cầu gì, ai gia đều chuẩn.”
Lời này vừa dứt, cả yến tiệc chấn động.
Sắc mặt Tô Thanh Việt lập tức trắng bệch, khăn lụa trong tay nàng bị bóp chặt thành một nắm.
Móng tay đỏ son gần như cắm sâu vào thịt.
Người sáng suốt đều nhận ra, đây là nhằm vào chuyện ngày hôm ấy.
Ánh mắt Tạ Cảnh Uyên rơi lên người ta, trong đôi mắt sâu thẳm ấy mang theo một tia suy ngẫm.
Còn Tạ Lâm Hằng, ta cảm nhận được, thân thể vốn đang căng thẳng của hắn, khi nghe lời Thái hậu.
Lại thả lỏng xuống.
Ta thậm chí không cần ngẩng đầu cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn nhất định cảm thấy, ta chịu bao ủy khuất, làm bao chuyện trái ý.
Chẳng qua là muốn một danh phận.
Hắn hẳn cho rằng, ta đi theo hắn năm năm, một lòng một dạ, nay mượn miệng Thái hậu.
Cầu một vị trí phi tần, cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng hắn không biết, thứ tình cảm năm năm ấy.
Rốt cuộc đã bị bào mòn đến sạch sẽ rồi.
13
Trong ánh nhìn của mọi người, ta chậm rãi quỳ xuống, hướng về Thái hậu.
Cũng hướng về phía long ỷ, cung cung kính kính dập một cái đầu.
Giọng ta không lớn, nhưng trong điện tĩnh lặng, lại vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Nô tỳ tạ Thái hậu. Nô tỳ cả gan… muốn cầu một danh phận.”
Ta cảm giác được, khóe môi Tạ Lâm Hằng cong lên càng sâu.
Hắn thậm chí còn hơi nghiêng người về trước.
Chuẩn bị đón nhận sự quy phục của ta.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua tất cả mọi người.
Thẳng thớm rơi vào Tạ Cảnh Uyên.
Từng chữ từng câu, rõ ràng vô cùng.
“Nô tỳ Biệt Chi, cầu Thái hậu cho phép nô tỳ xuất cung, đến Thành Vương phủ, không vì danh phận.”
Ta ngẩng mắt, nhìn về phía Tạ Lâm Hằng đang ở trên vị trí cao nhất.
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ lại.
Hắn trừng ta, ánh mắt như muốn lăng trì ta đến c.h.ế.t.
Thái hậu cũng sững người, hiển nhiên không ngờ ta sẽ đưa ra thỉnh cầu như thế.