Biệt Chi

Chương 8



Nồi t.h.u.ố.c sôi lục bục trên lửa nhỏ, tỏa ra hương t.h.u.ố.c nhàn nhạt.

 

Ta ngồi bên bếp, nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, lòng bình yên chưa từng có.

 

Không biết đã bao lâu, phía sau truyền đến một tiếng bước chân rất nhẹ.

 

“Vì sao không ngủ?”

 

Là giọng Tạ Cảnh Uyên, mang theo chút khàn đục.

 

Ta quay đầu, thấy hắn không biết từ khi nào đã đứng sau lưng ta.

 

Hắn đã thay áo lót ẩm ướt, chỉ khoác một chiếc ngoại bào, tóc hơi rối, ánh mắt nhìn ta mang theo một tia dò hỏi.

 

Nguyệt quang từ ngoài cửa sổ chảy vào, rơi trên mặt ta, cũng rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

 

Ta mỉm cười với hắn, nụ cười ấy phát ra từ nội tâm, nhẹ nhàng mà mềm mại.

 

“Vương gia ngủ không yên, nô tỳ cũng chẳng thể ngủ.”

 

Hắn khựng lại một chút, tựa hồ không ngờ ta sẽ nói vậy.

 

Đôi mắt ấy — đôi mắt đã từng chứng kiến quá nhiều sinh t.ử và sát phạt.

 

Trong khoảnh khắc này, như bị lửa bếp và trăng lạnh hòa làm mềm đi một góc.

 

16

 

Phản ứng của Tạ Lâm Hằng nhanh hơn ta tưởng, và cũng… ấu trĩ hơn nhiều.

 

Từ ngày thứ ba sau khi ta vào Vương phủ.

 

Ban thưởng từ trong cung liền như nước chảy mà dồn đến Thành Vương phủ.

 

Mỗi lần đều do đại thái giám tự mình áp giải, trống giong cờ mở, sợ người khác không biết.

 

Trân châu Đông Hải, san hô Nam Hải, gấm thêu đất Thục, vân cẩm Giang Nam…

 

Hết rương này đến rương khác, châu báu kỳ trân, toàn bộ đều chỉ đích danh.

 

Là “ban cho Biệt Chi cô nương”.

 

Hắn đại khái nghĩ, điều ta muốn, chính là những thứ này.

 

Hắn tưởng rằng dùng quyền lực và tài phú hắn lấy làm kiêu ngạo, liền có thể bù đắp thương tổn của Thận Hình Ty.

 

Có thể để ta thấy “thành ý” của hắn, khiến ta hồi tâm chuyển ý.

 

Hạ nhân trong phủ đều nhìn đến trợn mắt, xôn xao đoán ta rốt cuộc có lai lịch gì.

 

Mà có thể khiến đương kim thiên t.ử “nhớ nhung” đến vậy.

 

Còn ta, chỉ nhìn những rương báu chất đầy tiểu viện của mình, cảm thấy một nỗi mệt mỏi khó nói thành lời.

 

Ta bảo quản gia trong phủ kiểm kê toàn bộ, rồi nguyện đem hết thảy giao lại cho điện hạ định đoạt.

 

Ta lấy giấy bút, viết một dòng chữ.

 

“Tạ bệ hạ ban thưởng. Nô tỳ nay đã thuộc Thành Vương phủ, lĩnh bổng lộc Vương phủ, một nô không thể thờ hai chủ, không dám vượt lễ.”

 

Không lời thừa, cũng không mang theo cảm xúc.                                

 

Đồng loạt giao trả cho thái giám trong cung.

 

Sắc mặt vị thái giám kia còn khó coi hơn khóc.

 

Đêm đó, ta nghe một thị vệ quen trong phủ nói, ngự thư phòng lại một trận tan tành.

 

Nghe nói, khi Tạ Lâm Hằng nhìn thấy những lễ vật bị trả về nguyên vẹn ấy.

 

Và tờ giấy mỏng như cánh ve kia, hắn đầu tiên sững người thật lâu, rồi liền bộc phát cơn thịnh nộ.

 

Hắn ném vỡ tất cả những gì lọt vào mắt hắn, cuối cùng một mình ngồi trong đống mảnh vụn.

 

Suốt một đêm không chợp mắt.

 

Chỉ là lần này, đã không còn ai âm thầm thu dọn tàn cục cho hắn nữa.

 

17

 

Tin tức về Tô Thanh Việt là do Lý mụ mụ truyền đến.

 

Lý mụ mụ là người trong cung đối xử với ta tốt nhất, trừ Thành Vương điện hạ.

 

Bà nhờ người gửi lời, nói trong cung gần đây xảy ra một chuyện lớn.

 

Con gái Thái phó, Tô Thanh Việt, chủ động hướng Hoàng đế thẳng thắn thú nhận chuyện ngày hôm ấy ở đầm bùn.

 

Là nàng ta tự trượt chân ngã xuống, vì nhất thời ghen tị nên mới trút giận lên ta.

 

Khi nghe được tin ấy, ta đang nhồi hoa oải hương phơi khô vào chiếc túi thơm mới may cho Tạ Cảnh Uyên.

 

Tay ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục công việc.

 

Ta không bất ngờ, thậm chí có chút… thương hại nàng.

 

Lý mụ mụ nói, Tô Thanh Việt thấy Tạ Lâm Hằng vì ta mà thất hồn lạc phách, không tiếc hạ thấp tôn nghiêm cửu ngũ chí tôn.

 

Hết lần này đến lần khác dùng những cách buồn cười ấy để lấy lòng ta, nàng cuối cùng cũng hiểu.

 

Nàng thua rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ đầu đến cuối đều thua đến triệt để.

 

Điều nàng ghen tị, chưa từng là thân phận cung nữ của ta.

 

Mà là sự cần thiết đến tận xương tủy — thứ Tạ Lâm Hằng chưa bao giờ dành cho bất kỳ ai.

 

Một kiểu dựa dẫm bệnh hoạn, ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng ý thức.

 

Trong tin nhắn viết, Tô Thanh Việt quỳ trước mặt Tạ Lâm Hằng, khóc như hoa lê dính mưa.

 

Nhưng lại nói ra một đoạn lời sáng suốt nhất trong đời nàng.

 

“Bệ hạ, xin Người buông tha cho nàng, cũng buông tha chính Người.”

 

“Thứ Người cho nàng không phải là yêu, mà là xiềng xích. Người chỉ quen sự tồn tại của nàng, giống như quen một món đồ cũ mang bên người. Nhưng nàng là con người, là người sống.”

 

“Điều Người nên làm… là làm một vị minh quân.”

 

Ta khâu mũi chỉ cuối cùng, đưa túi thơm cho Tạ Cảnh Uyên đang ở bên cạnh.

 

Hắn nhận lấy, đưa lên mũi khẽ ngửi, nét mệt mỏi giữa chân mày dường như giãn ra đôi phần.

 

Ta bỗng thấy.

 

Có lẽ Tô Thanh Việt so với Tạ Lâm Hằng còn hiểu rõ sự thật sớm hơn.

 

Nàng đã tranh cho mình, cũng dám thua một cách thẳng thắn.

 

Mà ta, cũng rốt cuộc từ bản án oan ấy…

 

Hoàn toàn được giải thoát.

 

18

 

Tạ Lâm Hằng bệnh rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nghe nói là tương tư thành bệnh, nằm liệt chẳng dậy nổi.

 

Khi Thái hậu phái người đến Thành Vương phủ truyền chỉ.

 

Ta đang phơi d.ư.ợ.c liệu trong sân.

 

Tạ Cảnh Uyên đứng bên, che cho ta hơn nửa ánh nắng.

 

Người truyền chỉ nói, bệ hạ sốt cao không lui, nước cơm không vào, trong cơn mê liên tục gọi tên ta.

 

Không cho bất kỳ thái y hay cung nữ lại gần.

 

Thái hậu không còn cách, chỉ có thể mời ta và Thành Vương điện hạ vào cung một chuyến.

 

Ta trầm mặc.

 

Tạ Cảnh Uyên khẽ nói:

 

“Không muốn đi, thì đừng đi.”

 

Ta lắc đầu.

 

Đi. Nên đi.

 

Có những chuyện, cuối cùng cũng phải có hồi kết.

 

Khi ta bước vào Trường Tín Cung lần nữa, nơi này dường như chẳng đổi thay, mà lại như đã khác hẳn.

 

Nó không còn khiến ta ngột ngạt, chỉ thấy lạ lẫm.

 

Tạ Lâm Hằng trên giường bệnh gầy đến biến dạng, đôi mắt ngày thường sắc lạnh giờ nhắm chặt.

 

Trên mặt là sắc đỏ bệnh tật.

 

Hắn dường như cảm nhận được hơi thở của ta.

 

Hàng mi dài khẽ run, hắn chậm rãi mở mắt.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, trong mắt hắn bùng lên một tia vui mừng gần như điên cuồng.

 

Ngay sau đó, hắn vươn tay ra, siết chặt cổ tay ta.

 

Như người sắp c.h.ế.t đuối nắm được cọng cỏ cuối cùng.

 

“Biệt Chi…”

 

Giọng hắn khàn đục, mang theo nỗi cầu xin yếu ớt như trẻ con.

 

“Đừng đi… Biệt Chi, trẫm sai rồi…”

 

Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị Tạ Cảnh Uyên ấn lại vai.

 

“Trẫm đưa Phượng ấn cho nàng, trẫm lập nàng làm Hoàng hậu… nàng trở về có được không?”

 

Hắn nhìn ta, trong mắt đầy van cầu và lệ sáng.

 

Ta nhìn hắn, trong lòng bình lặng như nước.

 

Ta chậm rãi nhưng kiên định, gỡ tay hắn ra.

 

Ta nhận bát t.h.u.ố.c từ tay cung nữ, tự tay múc một muỗng, đưa đến bên môi hắn.

 

“Bệ hạ…”