Giọng ta xa cách mà bình hòa.
“Người nên trưởng thành rồi.”
Hắn sững lại, ngơ ngác nhìn ta.
“Thiên hạ này là của Người, nhưng Biệt Chi… không phải.”
“Uống t.h.u.ố.c đi. Làm một vị Hoàng đế cho tốt.”
Hắn tựa như bị lời ta chấn động, vậy mà ngoan ngoãn mở miệng, uống hết bát t.h.u.ố.c đắng chát ấy.
Ta đút t.h.u.ố.c xong, giao chén rỗng lại cho cung nữ, không nhìn hắn thêm một lần.
Quay người, theo Tạ Cảnh Uyên, bước dài rời khỏi tòa lồng son hoa lệ ấy.
19
Đêm hôm ấy sau khi rời hoàng cung trở về, ánh trăng thật đẹp.
Ta và Tạ Cảnh Uyên sóng vai ngồi trong sân vương phủ, không ai lên tiếng.
Một lúc rất lâu, hắn khẽ cất lời, phá tan sự yên lặng:
“Tiểu Biệt Chi, năm xưa ta nhờ ngươi chăm sóc A Hằng là sợ hắn cô độc. Không ngờ lại khiến ngươi chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
Trong giọng hắn, mang theo nỗi áy náy sâu đậm.
Ta khẽ lắc đầu, nghiêng mặt nhìn hắn.
Dưới ánh trăng, đường nét tuấn tú của hắn trở nên mềm mại, ấm áp vô cùng.
“Không ủy khuất.”
Ta đáp,
“Đó là ta tự nguyện. Lời hứa của ta… ta đã làm được.”
Hắn nhìn ta, khóe mắt hiện lên một nụ cười ôn hòa như gợn sóng.
“Vậy thì bây giờ…”
“Ngươi nên sống vì chính mình rồi.”
Phải vậy, ta nên sống vì chính ta.
20
Thực ra từ khi rời khỏi hoàng cung, mỗi đêm tĩnh lặng, ta đều tự hỏi.
Ta đối với Tạ Cảnh Uyên… rốt cuộc là cảm xúc gì.
Là tâm duyệt, hay là chấp niệm?
Mãi đến giây phút này, ta mới hiểu rõ hoàn toàn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta đối với Tạ Cảnh Uyên chỉ có lòng cảm kích.
Nam nữ tình ý có lẽ cũng đôi phần, nhưng so với ân tình to lớn, chẳng tính là gì.
Những ngày qua ta tận tâm chăm sóc hắn, ân nghĩa ấy cả đời cũng trả không xong, nhưng ta cũng không thể cả đời nương nhờ trong Thành Vương phủ.
Ta hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.
Rời khỏi kinh thành.
Khi Tạ Cảnh Uyên biết tin, gương mặt hắn vẫn ôn hòa như cũ.
“Biệt Chi, chỉ cần làm theo lòng mình.”
Ta nghĩ rất lâu mới mở miệng.
Tự nhiên là phải làm theo lòng mình.
Có lẽ những ngày sau này sẽ rất gian khổ.
Nhưng ta đã chuẩn bị xong rồi.
Vậy thì chẳng có gì đáng sợ nữa.
21
Trước khi rời khỏi kinh thành.
Ta một lần nữa bước vào hoàng cung.
Là Thái hậu tuyên triệu.
Ta vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này.
Lối đi trong cung vẫn quen thuộc như xưa, chỉ là tâm cảnh của ta đã hoàn toàn đổi khác.
Khi ta đi đến cung đạo ngoài Ngự Hoa Viên, một bóng hình quen thuộc xuất hiện phía trước.
Là Tạ Lâm Hằng.
Hắn khoác thường phục màu huyền, đứng đó với đôi tay chắp sau lưng, như thể cố ý chờ ta.
Hắn gầy đi rất nhiều, trên mặt đã bớt đi sát khí và âm lệ năm nào, nhiều hơn vài phần tĩnh lặng.
Hắn gọi ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Biệt Chi.”
Ta dừng bước, cách hắn vài khoảng, bình tĩnh ngoảnh lại.
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi đột nhiên, rất nghiêm trọng, rất sâu, cúi người thi lễ.
“Biệt Chi, xin lỗi.”
Trái tim ta khẽ rung lên.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt không còn cố chấp hay chiếm hữu, chỉ còn một mảnh trong suốt của hối lỗi chân thành.
“Vì năm năm tự cho là đúng, cũng vì tất cả những hành vi ấu trĩ và tổn thương ta đã gây ra cho ngươi… xin lỗi.”
“Bàn tay ngươi… còn đau không?”
Hắn rốt cuộc đã học được cách đối diện lỗi lầm của mình, học được cách tôn trọng một con người khác.
Ta nhìn hắn, bỗng thấy lòng mình hoàn toàn buông xuống.
Những tổn thương từng có, những ủy khuất từng nghẹn nơi cổ họng vào những đêm mộng hồi… trong câu xin lỗi chân thật ấy, đều hóa thành tro bụi.
“Bệ hạ, mọi chuyện… đã qua rồi.”
Hắn như thở phào, trong mắt lướt qua một tia cô lẻ.
Nhưng nhiều hơn là một sự giải thoát.
Giây phút ấy, mọi vướng mắc suốt năm năm giữa ta và hắn.
Cuối cùng đã có được một dấu chấm trọn vẹn.
22
Ta rời kinh thành, đến Giang Nam.
Trong ký ức, mẫu thân xuất thân nơi Giang Nam.
Ta muốn đi lại những nơi nàng từng lưu lại.
Đi rồi lại dừng, ngày tháng nhàn nhã hơn bao giờ hết.
Một năm sau, qua một quãng đường xa xôi.
Ta nghe được một chuyện từ trong cung truyền ra.
Tô Thanh Việt chủ động xin từ chối sách lập, nói rằng không muốn nhập cung làm phi.
Nàng nói, nàng muốn đi lên phương Tái Bắc, xem Hoàng Hà lạc nhật nơi ấy.
Nàng muốn tìm một cuộc đời chân chính thuộc về riêng mình.
“Bệ hạ đã trở thành một minh quân, ta cũng muốn trở thành một Tô Thanh Việt tốt hơn.”
Tạ Lâm Hằng chuẩn theo lời nàng.
Khi ta nghe được tin này, ta đang ở một tiểu viện Giang Nam, cắt tỉa đóa hồng vừa mới nở.
Ta nghĩ, như vậy thật tốt.
Chúng ta từng bị giam trong tòa thành tứ giác ấy, vì một nam nhân mà dốc cạn tâm tư.
Nay, ta tìm được chốn quy túc của mình, nàng cũng tìm được tự do của nàng.
Nữ t.ử nhân gian.
Xưa nay vốn không chỉ có một cách sống.
23
Tạ Lâm Hằng, quả thật đã trở thành một vị minh quân.
Hắn trở nên trầm ổn, quyết đoán, cũng biết thương dân yêu sĩ.
Hắn tu sửa thủy lợi, miễn giảm thuế phú.
Đem toàn bộ tinh lực đặt vào giang sơn vạn dặm này.
Hắn đem chấp niệm cầu mà không được, hóa thành trách nhiệm trị quốc.
Trên triều đường, hắn uy nghiêm và sáng suốt.
Đã hoàn toàn lột bỏ dáng vẻ thiếu niên cô lệ, cố chấp năm nào.
Chỉ là đôi khi, lúc đêm khuya duyệt tấu chương.
Bệnh dạ dày tái phát, hắn vô thức vuốt nhẹ chiếc chén trà lạnh bên tay.
Hắn sẽ nhớ đến, từng có một bóng người, luôn nắm đúng thời khắc.
Mang đến cho hắn một chén trà nóng vừa độ.
Đó đã là ký ức xa xăm như kiếp trước.
Hắn sẽ khẽ thở ra một tiếng than không ai nghe thấy.
Rồi lại tiếp tục vùi mình vào núi tấu chương trước mắt.
— HOÀN —