Sau khi chết, ta trở thành tiểu sư muội bệnh tật yếu ớt trong truyện tu tiên.
Ở thế giới này, ta đi một bước phun ba ngụm máu, nam chính còn đích thân hóa thành nam mẫu cận kề chăm sóc.
Cho đến một ngày, ta bị ma tộc dị vực bắt cóc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nam chính dẫn theo môn phái nhỏ bé lao vào sào huyệt ma tộc, nhưng lại chứng kiến cảnh ta đang đuổi theo thủ lĩnh mạnh nhất của bọn chúng, đánh hắn mặt mày sưng húp.
"Trong cơm hôm nay, tại sao lại có cần tây?! Không phải đã nói ta ghét ăn cần tây nhất sao? Hôm nay ta sẽ đánh ngươi thành cần tây!"
Thủ lĩnh ma tộc nhìn thấy đám người xông vào, nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy đùi nam chính, khóc lóc thê thảm như hoa lê gặp mưa: "Cứu mạng! Có người tàn sát ma tộc ta!"
Nam chính và các sư huynh đệ: "???"
Ta lau đi vệt m.á.u vừa rỉ ra bên khóe miệng, có chút xấu hổ đối diện với đồng môn thân yêu của mình:
"... Hello, bro?"
1
Khi tỉnh lại, ta đối diện với một, hai, ba, bốn, năm đôi mắt.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người ta ôm chầm lấy, nước mắt nước mũi thi nhau bôi đầy lên người ta.
"A Nguyệt bé bỏng, sư phụ sợ muốn chết, ta còn tưởng mình còn trẻ như vậy đã phải tiễn đồ nhi đi trước rồi huhuhu…!"
Ta đẩy nam tử tuấn mỹ tóc trắng trước mặt ra, trong đầu chậm rãi nổi lên một dấu chấm hỏi.
Ta là ai, ta đang ở đâu?
Chưa kịp nghĩ ra đáp án, một bát cháo gà thơm phức bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu theo cánh tay đưa cháo lên, liền thấy một thiếu niên nhỏ tuổi với đôi mắt đen láy đầy nước, bắt đầu lăn xuống từng giọt, nghẹn ngào nói:
"Tiểu sư muội huhuhu, xin lỗi, đều tại ta, tất cả là do ta nên muội mới..."
Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, phúc khí đều bị ngươi khóc cho tiêu tán hết rồi!
Hắn khóc ồn ào đến mức khiến đầu ta đau nhức, ta chỉ cảm thấy choáng váng rồi ngất đi lần nữa.
2
Lần này tỉnh lại, ta vô cùng bình tĩnh.
Ừm, không ngoài dự đoán, xuyên sách rồi.
Trở thành tiểu sư muội ác độc trong truyện tu tiên.
Vì ghen tị với tốc độ tu luyện của nam chính Cố Biệt Thì, ta đầu độc hắn, kết quả tự mình uống nhầm độc dược, chec thảm như một kẻ ngu ngốc.
Cậu nhóc vừa rồi bưng cháo gà cho ta chính là nam chính.
Cố Biệt Thì dường như cho rằng ta trúng độc là vì hắn, trong lòng vô cùng áy náy, mấy ngày nay không cho ta xuống giường một lần nào.
Thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng phải bế ta đi.
Ta thật sự không thể chịu nổi nữa, túm lấy cổ áo hắn, hung dữ gào lên: "Cha nó chứ, ta nói ta không sao! Không sao! Không sao! Huynh nghe không hiểu tiếng người à?!"
"Đi vệ sinh mà huynh cũng muốn đi theo, có phải còn muốn dựa vào hình dạng ta thải ra mà đánh giá tình trạng sức khỏe của ta không?"
Hắn bị ta mắng đến ngơ ngác, khuôn mặt non nớt trắng nõn thoáng đỏ lên, sau đó ngập ngừng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu... nếu sư muội cần, ta có thể xin sư phụ chỉ dạy cách đánh giá..."
.…..
Có đôi khi thật sự muốn báo quan.
3
Không thắng nổi nam chính, ta vẫn bị hắn kéo đi tìm sư phụ xem bệnh.
Nam tử tuấn tú tóc trắng nhắm mắt, một tay đặt lên cổ tay ta bắt mạch, trầm mặc không nói.
Cố Biệt Thì đứng một bên lo lắng đến mức sắp bóp nát tay vịn ghế ta đang ngồi.
"Tiểu sư muội thế nào rồi?" Đợi thật lâu mà không thấy sư phụ lên tiếng, Cố Biệt Thì nhịn không được mở miệng hỏi.
Lúc này sư phụ mới như bừng tỉnh từ trong mộng, mở mắt ra, chậm rãi lắc đầu dưới ánh mắt chăm chú của Cố Biệt Thì.
Cố Biệt Thì như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Ta cũng như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.
Mỹ nhân tóc trắng dùng tay áo rộng lớn che mắt, giọng run rẩy:
"A Nguyệt... có lẽ là do độc dược tổn thương kinh mạch, ta lại không thể tra ra linh căn của con! Trong cơ thể con không có chút linh lực nào, mạch tượng hư phù, thân thể thậm chí còn yếu hơn cả người thường..."
Ta trợn trừng mắt nhìn sư phụ.
Ta chỉ là một người bình thường, lấy đâu ra linh căn chứ! Ta chỉ có ruột thừa thôi!
Sư phụ đừng nói bậy! Cố Biệt Thì sắp phát điên rồi kìa!
Quả nhiên, Cố Biệt Thì toàn thân run rẩy, mắt đỏ hoe, đầy đau khổ nhìn ta.
Ta nắm tay hắn lắc điên cuồng:
"Cố sư huynh, huynh đừng nghe sư phụ nói bậy! Ta rất khỏe, không tin huynh xem!"
Để chứng minh ta hoàn toàn ổn, ta đập mạnh một cái vào n.g.ự.c mình.
Vừa dứt lời, trong cổ họng chợt dâng lên vị ngọt, dường như có thứ gì đó chảy ra từ khóe miệng.
Ta dùng mu bàn tay quẹt qua, chỉ cảm thấy một tay toàn là máu.
4
Sau ngày hôm đó, Cố Biệt Thì không còn tin lời ta nói mình khỏe mạnh nữa.
Tất cả đồ ăn đều phải qua kiểm tra của hắn, quần áo đều dùng loại vải tốt nhất, mềm nhất, không được thức khuya, không được ăn đồ cay nóng.
Mấy cái khác ta có thể nhịn, nhưng ngày nào cũng chỉ được ăn thanh đạm thực sự không chịu nổi.
Để an ủi vị giác, mỗi tối ta lén đến phòng bếp nhỏ của các sư tỷ trộm chút đồ ngon.
Ta làm rất cẩn thận, luôn chú ý không để bị phát hiện.
Cho đến một ngày, ta ăn phải tôm càng các sư tỷ mang từ dưới núi về, sau đó toàn thân nổi mẩn đỏ, hôn mê suốt ba ngày.