Biệt Thì, Mang Mang, Giang Tẩm Nguyệt

Chương 2



Nhị sư tỷ mang thuốc đến nói cho ta, Cố Biệt Thì đã ở bên giường chăm ta suốt ba ngày, gần như không chợp mắt.

 

"Tiểu sư muội, muội tỉnh rồi... Thật tốt quá."

 

Thấy ta tỉnh lại, thiếu niên áo trắng mất đi dáng vẻ đoan trang ngày thường, nhào tới bên giường ta.

 

Tóc tai rối bù, vành mắt đỏ hoe, dường như đã khóc rất lâu.

 

Hắn không trách ta, chỉ im lặng lau nước mắt, rồi bưng cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn trên bàn đưa đến miệng ta.

 

"Uống một chút cho trơn họng."

 

Ta uống một ngụm, trong lòng tràn đầy chột dạ và bất an.

 

Xong đời, gây họa rồi, miệng ta lại sắp nhạt như nước ốc rồi.

 

Nhưng ý nghĩ hỗn loạn trong đầu ta nhanh chóng bị giọng nói của thiếu niên cắt ngang.

 

Cố Biệt Thì hít hít mũi, thấp giọng nói:

 

"Tiểu sư muội thích những món đó cũng không sao, nếu muội thích, ta có thể học làm. Chỉ mong sau này, muội muốn ăn gì, hãy nói với ta một tiếng, được không?"

 

Ta vốn đã chột dạ, lại nghe hắn nói những lời chân thành như vậy, từng câu đều nghĩ cho ta, sao còn có thể từ chối, lập tức gật đầu.

 

5

 

Thế là, để thỏa mãn cái miệng kén ăn của ta, Cố Biệt Thì từ cầm kiếm chuyển sang cầm chảo.

 

Sau khi lãng phí vô số linh gạo linh rau của sư phụ, cuối cùng hắn cũng luyện được một tay nấu nướng xuất thần nhập hóa.

 

Mỗi khi đến bữa, mùi thơm từ tiểu trù phòng bay xa mười dặm, trên bàn cơm luôn đầy ắp sư huynh sư tỷ mắt trông mong, miệng nhỏ chờ ăn.

 

Dùng bữa xong, đĩa bát sạch hơn cả khi rửa.

 

Sư phụ khỏi phải nói, ăn cơm là phải dùng đến chậu.

 

Ta đương nhiên khác biệt, Cố Biệt Thì sẽ mang phần ăn riêng đến tận phòng, từng miếng từng miếng đút cho ta.

 

Thật là sa đọa.

 

Ta vừa nhai cánh gà sốt mật ong linh khí tràn đầy, thịt dai ngọt vừa âm thầm nghĩ.

 

Cạnh bên, Cố Biệt Thì bưng đến ly nước ép linh quả, được ép từ những loại linh quả quý hiếm.

 

"Sư muội, có muốn uống nước trái cây không?"

 

"Có."

 

Ta kề miệng vào tay hắn, ừng ực uống hai ngụm, thỏa mãn thở dài một tiếng.

 

Sảng khoái.

 

6

 

Mười năm một lần, trận đấu Thiên Kiêu sắp bắt đầu, mọi tu sĩ từ mười tám đến một trăm tuổi đều có thể tham gia.

 

Cố Biệt Thì vốn không hứng thú, hắn bận chăm ta, căn bản không để tâm đến chuyện này.

 

Nhưng sư phụ lại cười híp mắt cầm lệnh bài thi đấu bước vào phòng ta.

 

"Biệt Thì à, vi sư đã giành được tư cách tham gia trận đấu Thiên Kiêu cho con rồi, chuẩn bị thật tốt vào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cố Biệt Thì lúc này đang tết b.í.m tóc cho ta, sau khi buộc xong thì nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, thấy không có gì sai sót mới hài lòng gật đầu.

 

Hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên tuyết ngọc thuở nào đã lột xác khỏi nét trẻ con, dung nhan thanh khiết nhã nhặn giờ đây lại lộ ra vẻ lạnh nhạt:

 

"Không đi."

 

Sư phụ mặt nhăn như trái khổ qua, từ bên hông lấy ra một túi tiền rách nát, cố gắng lắc ra mấy viên linh thạch.

 

"Không đi không được đâu, môn phái nghèo sắp ăn không nổi rồi."

 

Cố Biệt Thì cau mày: "Sao có thể như vậy?"

 

Sư phụ đảo mắt nhìn quanh, rèm lụa giao sa, minh châu Đông Hải dùng để chiếu sáng, chậu cây tụ linh thụ, sau đó lại chuyển mắt về phía Cố Biệt Thì:

 

"Tiền biến đi đâu, chẳng lẽ con không có chút manh mối nào sao?"

 

Cố Biệt Thì quét mắt qua từng món đồ đắt đến mức đáng sợ, sau đó gật gù lẩm bẩm:

 

"Phải rồi, sư muội còn thiếu một lư hương tử ngọc."

 

Hắn rút kiếm hất bay lệnh bài trong tay sư phụ, vững vàng bắt lấy bằng một tay, nhẹ nhàng nhướng mày:

 

"Lấy giải nhất là đủ chứ?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Sư phụ xoa tay cười gian xảo:

 

"Hầy, không cần, giải nhất chỉ là một thanh thần binh vô dụng, mục tiêu của chúng ta là giải nhì, một triệu linh thạch!!"

 

7

 

Cố Biệt Thì bị sư phụ phái đi lịch luyện, chỉ khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới được về tông môn.

 

Cơ hội hiếm có thế này, ta đương nhiên không thể bỏ qua.

 

Sau mấy ngày ngoan ngoãn, thấy Cố Biệt Thì không quay lại tập kích bất ngờ, ta lập tức yên tâm lén trốn xuống núi vào ban đêm.

 

Quả nhiên, chợ đêm náo nhiệt vô cùng, hàng hóa đủ loại khiến ta hoa cả mắt, nhưng ta chỉ liếc một cái đã nhận ra bóng dáng tóc trắng giữa đám đông.

 

Ơ hay, là sư phụ!

 

Bị ta vỗ vai một cái, sư phụ lập tức hoảng hồn quay đầu lại, thấy là ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"A Nguyệt, thì ra là con à, ta còn tưởng thằng nhãi Cố Biệt Thì lại đến bắt ta uống rượu."

 

"Nhưng mà..." Ông nheo mắt nhìn ta đầy nghi hoặc, "Hình như ta có dùng thuật dịch dung mà, sao con vẫn nhận ra?"

 

Ta đơ người tại chỗ.

 

Hỏng rồi, chuyện ta miễn nhiễm với thuật pháp sắp lộ rồi!

 

Thực ra, ta đã phát hiện ra từ lâu.

 

Ta hình như... miễn dịch với thuật pháp của tu sĩ, có thể gọi là kháng ma pháp.

 

Công kích pháp thuật không thể tổn thương ta dù chỉ một chút.

 

Còn về công kích vật lý... Khi ta nhấc tảng đá cao bằng nửa người như nhấc một tờ giấy, ta đã có nhận thức rõ ràng về giá trị vũ lực của mình.

 

Ta âm thầm nhắc nhở bản thân, bình thường không thể ra tay tùy tiện, cẩn thận che giấu đến bây giờ cũng chỉ vì muốn tiếp tục làm con sâu gạo mà thôi.