Biệt Thì, Mang Mang, Giang Tẩm Nguyệt

Chương 5



Ai biết cứu nhầm lại là Lý Thừa Ngân hay Phó Thận Hành chứ!

 

Toàn là mấy thứ g.i.ế.c người không chớp mắt!

 

Ta tiện tay nhét cho người nọ vài viên đan dược chữa thương, sau đó nhấc chân trái hắn lên, định vứt ra xa một chút.

 

Thuốc đã cho, ta tận tình tận nghĩa, sống hay c.h.ế.t thì tùy số phận.

 

Nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm khàn xa lạ:

 

"Diệu Âm? Là nàng sao? Nàng đến tìm ta rồi..."

 

Ta quay đầu, thấy người nọ đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt đỏ hoe nhìn ta, trong ánh mắt thấp thoáng tia ôn nhu vỡ vụn.

 

Một dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trên đầu ta.

 

Nhìn thấy mặt ta, gã bệnh nhân càng phát rồ, mặc kệ thương tích trên người, cố sức bò dậy, nắm lấy cổ tay ta kéo vào lòng, miệng lẩm bẩm:

 

"Diệu Âm, Diệu Âm, cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta..."

 

Diệu cái đầu ngươi, có mễ kỳ diệu diệu* ở nhà ngươi ấy!

*米奇妙妙 (mễ kỳ diệu diệu): Mickey Mouse Clubhouse, tên tiếng Trung của một chương trình hoạt hình của Disney. Có vần diệu giống phát âm của trong Diệu Âm, cách nói đồng âm.

 

Ta dồn sức, bẻ gãy xương chân hắn. Nam nhân kia đau đến mức cả người run rẩy, lập tức hôn mê.

 

Ta hừ lạnh một tiếng, phủi bụi trên tay, xoay người liền đối diện với ánh mắt sửng sốt của Cố Biệt Thì.

 

Kế hoạch vứt bỏ thất bại.

 

14

 

Trời đã tối hẳn, chỉ có ánh lửa từ đống củi đang cháy chiếu sáng xung quanh.

 

Cố Biệt Thì dùng đan dược ổn định thương thế cho hắn, còn giúp hắn nối lại xương gãy.

 

Là nam chính toàn năng, đan dược Cố Biệt Thì luyện ra dĩ nhiên khỏi phải bàn, mới một lát mà nam nhân đầy m.á.u kia đã từ từ tỉnh lại.

 

Hắn dường như hoàn toàn quên mất chuyện ta vừa bẻ gãy chân mình, nhìn thấy ta, trên mặt còn nở nụ cười rực rỡ:

 

"Diệu Âm! Là nàng cứu ta sao?"

 

Hắn bò về phía ta, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một luồng chân khí hất văng ra ngoài.

 

Ta quay đầu, thủ phạm vẫn đang thong thả đan khăn quàng cổ.

 

Ta day trán, giải thích với người nọ:

 

"Ngươi nhận nhầm người rồi, ta tên Giang Tẩm Nguyệt, là đệ tử Nguyệt Hoa Tông, không phải Diệu Âm gì đó."

 

Nam nhân áo đỏ ngẩn ra, ánh mắt dừng trên đường nét gương mặt ta, đôi đồng tử nhạt màu dần dần tối lại:

 

"Nàng... không phải nàng ấy?"

 

"Không!" Ta dứt khoát trả lời.

 

"Còn nữa, người cứu ngươi là sư huynh ta, không phải ta."

 

Nam nhân áo đỏ rũ mắt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng lần nữa:

 

"Ta tên Thẩm Trọng Quang, đa tạ hai vị tương trợ."

 

Miệng thì nói hai vị, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt lên ta, đối diện một lúc, ta chợt hoảng hốt thấy trong đôi mắt ấy có cơn bão tố u ám cuộn trào, lạnh lẽo khiến người rùng mình.

 

Ta nghi ngờ mình nhìn nhầm, dụi mắt nhìn lại, nhưng Thẩm Trọng Quang vẫn giữ vẻ ôn hòa thanh tao như ánh trăng, nhẹ nghiêng đầu, dịu dàng cười với ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Biệt Thì đứng bên cạnh, mặt lạnh, lần nữa hất hắn văng ra.

 

15

 

Thẩm Trọng Quang cứ bám riết lấy bọn ta.

 

Chính xác là bám lấy ta.

 

Ban ngày, hắn hái hoa rực rỡ kết thành vòng đội lên đầu ta.

 

Ban đêm, hắn khoác áo trắng tinh, một mình ngồi trên cây thổi sáo.

 

Sau khi tắm rửa, hắn không che chắn tử tế, cứ nửa kín nửa hở mà lướt qua bên cạnh ta.

 

Những hành động này thực sự quá rõ ràng.

 

Hắn không giấu được ta, ta hiểu cả rồi, ta biết hết rồi!

 

Thẩm Trọng Quang đang trả thù ta.

 

Hắn biết ta bị viêm kết mạc nên cố tình dùng phấn hoa hành hạ ta!

 

Hắn nửa đêm trèo lên cây thổi sáo là để ta khỏi ngủ!

 

Hắn tắm xong không lau khô, nước b.ắ.n tung tóe lên người ta là để ghê tởm ta!

 

Nham hiểm, quá nham hiểm!!!

 

Ta tức giận hầm hầm, hai mắt thâm quầng, cầm kim châm đ.â.m vào tiểu hình nhân Thẩm Trọng Quang.

 

Cố Biệt Thì càng ngày càng u ám.

 

Ta đoán có lẽ hắn cũng nhận ra Thẩm Trọng Quang cố ý nhắm vào ta, bèn hạ giọng dò hỏi:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Sư huynh, huynh thấy Thẩm Trọng Quang thế nào?"

 

Cố Biệt Thì rũ mắt che giấu thần sắc trong đáy lòng, lật một mặt đùi thỏ nướng đã xèo xèo mỡ, lơ đễnh hỏi lại: "Sao? Muội quan tâm hắn lắm à?"

 

Ta gật đầu:

 

"Chứ còn gì nữa!"

 

Hắn hành ta thế này mà còn mong ta bình tĩnh sao!?

 

Mỡ nướng chảy xuống, ngọn lửa bùng lên một đốm sáng, trong mắt Cố Biệt Thì ánh lửa lập lòe.

 

Hắn im lặng một lát, nhấc lọ gia vị rắc lên đùi thỏ.

 

"Hắn chẳng ra gì cả, A Nguyệt, hắn không xứng với muội."

 

"Ta sẽ tìm cho muội một nam nhân tốt nhất thiên hạ, xứng với muội."

 

"Cho nên, đừng để hắn vào mắt."

 

Sao tự dưng lại lạc sang chuyện này rồi?

 

Ta nhíu mày: "Xứng hay không xứng cái gì... Cố Biệt Thì! Huynh cầm nhầm gia vị rồi! Huynh rắc nhầm đường trắng!"

 

Một trận rối loạn, cuối cùng bọn ta ăn đùi thỏ nướng caramel.

 

16

 

Không biết Cố Biệt Thì chịu kích thích gì, tối hôm đó nhân lúc ta ngủ, bọc ta vào chăn rồi trực tiếp cuốn gói lên đường.

 

Đến khi ta tỉnh dậy, Thẩm Trọng Quang đã mất dạng, còn chúng ta thì đến nội cảnh Lâm Uyên Thành.