Biệt Thì, Mang Mang, Giang Tẩm Nguyệt

Chương 4



Tam sư huynh đứng một bên, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên, phe phẩy cây quạt xếp trong tay, cười nói: "Tiểu sư muội, ta có một kế, có thể giúp muội bình an vô sự."

 

Mắt ta sáng bừng: "Sư huynh nói mau!"

 

10

 

Cố Biệt Thì trở về, ta ngồi bên cửa sổ, làm dáng vẻ Tây Tử ôm tim.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, ta hờ hững liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, khẽ thở dài.

 

Có lẽ vì đứng trong gió quá lâu, sắc mặt ta hơi tái nhợt, ho khan hai tiếng, khóe môi lập tức rỉ máu.

 

Đồng tử Cố Biệt Thì co rút lại, vội kéo ta vào trong lòng, đóng sầm cửa sổ, thấp giọng trách mắng:

 

"Thân thể yếu ớt như vậy, sao chịu nổi gió chứ!"

 

"Còn cả chuyện theo sư phụ xuống núi nữa, đúng là hồ đồ! Lỡ đâu va chạm bị thương đầy người, muội bảo ta..." Hắn khựng lại.

 

"Muội bảo ta phải làm sao đây..."

 

Tay ôm lấy ta đang run rẩy.

 

Xong rồi, lần này là thực sự nổi giận.

 

Ta co người trong lòng hắn, nhớ lại lời của Tam sư huynh, mạnh tay véo một cái lên đùi, nước mắt lập tức trào ra như suối.

 

"Cố Biệt Thì huhuhu, ta nhớ huynh c.h.ế.t đi được! Huynh ra ngoài sao không dẫn ta theo, có phải là ghét ta phiền phức, ghét ta ăn nhiều không..."

 

"Huynh bỏ ta một mình ở đây, mấy ngày nay ta ăn cũng không ngon, ngủ cũng chẳng yên, ngày nào cũng mong huynh về, thế mà huynh vừa về đã mắng ta huhuhu..."

 

Cố Biệt Thì hoảng hốt lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta, ánh mắt cũng dần dịu lại:

 

"Được rồi được rồi, thành ra ta sai hết phải không? Muội nói xem, ta đã hung dữ với muội chỗ nào?"

 

Ta giật lấy khăn tay của hắn, ra sức hỉ mũi:

 

"Huynh lớn tiếng với ta."

 

"?"

 

Cố Biệt Thì dùng đầu ngón tay lướt qua khóe mắt đỏ hoe của ta, bất lực thở dài:

 

"Được được, đều là lỗi của sư huynh, sau này ra ngoài nhất định sẽ dẫn theo A Nguyệt, được chưa?"

 

"Còn phải nấu đồ ngon cho ta."

 

Hắn nhận lấy khăn tay bị ta dùng qua, giọng mềm như nước: "Được."

 

Ta chớp mắt, đỏ hoe mắt gật đầu.

 

Trong lòng lặng lẽ giơ một ngón tay cái.

 

Tam sư huynh chiêu này thật tuyệt, vô lý sinh sự, lật ngược trắng đen, quá lợi hại!

 

11

 

Trận đấu Thiên Kiêu, Cố Biệt Thì định dẫn ta theo.

 

Lúc lên đường, mọi người trong tông môn đều đến tiễn.

 

Ta đang trò chuyện với Đại sư tỷ, khóe mắt liếc thấy sư phụ, mái tóc dựng ngược như nhím, liền không nhịn được bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sư phụ hung tợn trừng ta một cái, thở dài, vẫn đưa một kiện pháp khí phòng thân vào tay ta:

 

"Ngươi còn cười! Con nhóc không có lương tâm. Đi theo Cố sư huynh ngươi cho đàng hoàng, đừng gây thêm phiền phức."

 

"Nếu có ai bắt nạt ngươi, nhớ truyền tin về tông môn, để ta nghe cho vui tai."

 

"?"

 

Sư phụ xem ra vẫn chưa nguôi giận.

 

Cố Biệt Thì lạnh mặt đứng bên cạnh, xách cổ áo ta, nhấc lên kiếm của hắn.

 

"Ngoan, chào sư phụ đi."

 

12

 

Ta không có linh lực, dĩ nhiên chưa từng cưỡi kiếm, càng đừng nói đến chuyện chưa thắt dây an toàn đã bay thẳng lên trời.

 

Đứng trên phi kiếm rộng chẳng hơn bàn chân ta là bao, ta nắm chặt vạt áo Cố Biệt Thì, hai chân run lẩy bẩy.

 

Bên cạnh là những cánh chim lướt qua, bên dưới là rừng cây còn nhỏ hơn cả con kiến, cảm giác mất trọng lực ập đến, tim đập thình thịch, dạ dày quay cuồng từng cơn.

 

Đáng chết, rốt cuộc có ai xuyên không mà không say kiếm chứ!

 

Rất nhanh, lý trí của ta rời nhà ra đi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Ta ngồi thụp xuống, ôm lấy đùi Cố Biệt Thì, "ọe" một tiếng nôn thốc nôn tháo.

 

"Sư muội!"

 

Cố Biệt Thì cũng không ngờ ta say kiếm, vội vàng hạ độ cao.

 

Vừa chạm đất, ta lập tức bám vào một gốc cây, lại tiếp tục nôn đến trời đất mờ mịt, nước chua trong dạ dày kích thích cổ họng đau rát.

 

Cưỡi kiếm là chuyện không thể nào rồi, Cố Biệt Thì hết cách, đành vào mạch núi Lạc Nhật bắt một con linh thú thay thế.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tọa kỵ, hai mắt ta sáng rực.

 

Đường nét trước hẹp sau rộng đầy khí động học, bộ lông vàng nhạt mềm mịn xù lên… Không phải mang cẩu* thì là gì!

*芒狗 (mang cẩu) là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ hành động biến hạt xoài thành một "thú cưng" bằng cách: rửa sạch hạt xoài, chải lông tơ trên hạt xoài cho xù lên.

 

Thú cưng trái cây! Mang môn!

 

13

 

Vì con linh thú này trông giống mang cẩu, ta đặt cho nó một cái tên đơn giản thô bạo, Mang Mang.

 

Mang Mang có sở thích kỳ lạ, thích nhặt rác.

 

Có bông hoa trông như đầu lâu, có viên đá phát sáng bảy màu, thậm chí còn có cái bát nứt vỡ một góc.

 

Nhặt những thứ này cũng thôi đi, nhưng chiều nay, nó lại hớn hở tha về một nam nhân đầy m.á.u me, ném xuống trước mặt ta như dâng bảo vật.

 

"?"

 

Ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt hạt đậu của Mang Mang, rồi lại nhìn xuống nam nhân y phục rách rưới nhưng vẫn có thể thấy được dung mạo không tầm thường dưới lớp m.á.u bẩn.

 

Bàn tay đang cầm cổ vịt khẽ run.

 

Con ơi, mẫu thân chưa dạy con là không được tùy ý nhặt đàn ông bên đường à?