Bình Minh Của Tôi

Chương 10



Chỉ vì tôi là em gái của chị ta?

 

Tình thương của bố mẹ đã luôn thuộc về chị ta, vậy tại sao ngay cả chút ít còn sót lại, chị ta cũng không chịu chia sẻ?

 

Đau quá.

 

Đau đến mức không chịu nổi nữa.

 

Tôi không muốn để lại một con đường lui nào cho mình.

 

Thế là, tôi chọn cách nhảy xuống từ tầng thượng.

 

11

 

Tại buổi tiệc tốt nghiệp.

 

Tôi nhìn thấy Hứa Cẩm Vi, người đã mất tích một thời gian dài.

 

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, trông vẫn như kiếp trước—thanh cao, đoan trang, được tất cả mọi người yêu quý.

 

Giả tạo đến thế này, vậy để tôi lật bộ mặt thật của cô ta nhé.

 

Cô ta nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên sự oán hận, nhưng rất nhanh đã che giấu, cầm theo hai ly rượu, chậm rãi bước đến trước mặt tôi.

 

Cô ta bình tĩnh đưa một ly cho tôi, giọng dịu dàng:

 

"Chúc mừng tốt nghiệp, em gái."

 

Tôi nhếch môi, cười nhạt:

 

"Rượu chị đưa, tôi không dám uống.

 

Dù sao, tôi vẫn chưa quên chuyện uống sữa chị đưa xong thì phải vào viện."

 

Đó là kiếp trước.

 

Lúc ấy, tôi nỗ lực học tập, suýt chút nữa đuổi kịp điểm số của Hứa Cẩm Vi.

 

Nhưng hành động này đã chọc giận cô ta.

 

Cô ta đổ bột hạt dẻ vào sữa của tôi, biết rõ tôi dị ứng nặng với thứ đó.

 

Kết quả, tôi phải vào viện cấp cứu, bỏ lỡ kỳ thi quan trọng.

 

Sau khi xảy ra chuyện, cô ta không hề hối hận.

 

Tôi nói với bố, ông ta cũng không quan tâm, dường như hành động của cô ta hoàn toàn đúng đắn.

 

Nhưng bây giờ, cô ta vẫn cố tỏ vẻ hối lỗi, dù rằng diễn xuất quá kém.

 

Cô ta nhìn tôi, giọng nói mang theo chút day dứt:

 

"Chị không có ý xấu, chị chỉ muốn xin lỗi em thôi."

 

Tôi chợt đổi ly, giành lấy ly rượu trong tay cô ta, đồng thời đẩy ly rượu cô ta đưa về phía miệng cô ta.

 

Tôi mỉm cười rực rỡ, nói:

 

"Cheers."

 

Tay tôi lặng lẽ đưa vào túi áo, sờ đến điện thoại.

 

Trên mặt Hứa Cẩm Vi thoáng qua một tia hoảng hốt.

 

Tôi uống cạn ly rượu trong tay.

 

Sau đó, cô ta bất ngờ cười khẽ, rồi cũng ngửa đầu uống hết ly rượu kia.

 

Tim tôi đập mạnh.

 

Chết tiệt, bất cẩn rồi!

 

Tôi lập tức quay người định bỏ chạy.

 

Nhưng Hứa Cẩm Vi nắm chặt lấy tay tôi.

 

Ngay sau đó, bố tôi đẩy cửa bước vào.

 

Khuôn mặt ông ta mang theo sự quan tâm, không khác gì một người cha hiền từ, tiến đến đỡ tôi:

 

"Ai chà, Tiểu Tiếu, con uống nhiều quá rồi.

 

Để bố đưa con về nhà."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

 

"Tôi không đi! Ông không phải bố tôi!"

 

Tôi nhanh chóng quay về phía các bạn học vẫn đang ăn uống trong phòng, lớn tiếng:

 

"Cứu tôi!

 

Tôi không muốn đi với họ!"

 

Nhưng không ai phản ứng mạnh.

 

Họ chỉ cười:

 

"Tiểu Cẩm, cậu say rồi. Để bố cậu đưa về đi."

 

Không ai tin rằng một người cha có thể hại chính con ruột của mình.

 

Huống hồ, ông ta còn là một giảng viên đại học có danh tiếng.

 

Tôi lập tức hiểu ra.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Họ biết tôi không hòa hợp với Hứa Cẩm Vi, nhưng không biết chuyện giữa tôi và bố.

 

Bước ra khỏi phòng, Hứa Cẩm Vi ghé sát tai tôi, thì thầm:

 

"Đừng cố hét nữa. Cô nghĩ ai sẽ cứu cô đây?"

 

Bọn họ ép tôi lên tầng năm.

 

Ở đó, tôi nhìn thấy người mà tôi căm hận nhất.

 

Lý Vạn Toàn, giáo sư đại học, kẻ đáng ghê tởm nhất.

 

Tôi mở to mắt, đầu óc chợt trống rỗng.

 

Cảnh tượng này từng xảy ra ở kiếp trước.

 

Khi đó, Hứa Cẩm Vi năm hai đại học, cô ta và bố tôi đã lừa tôi vào khách sạn.

 

Cũng như lần này, họ bỏ thuốc vào đồ uống, sau đó đẩy tôi lên giường của Lý Vạn Toàn.

 

Vì cái gì?

 

Chỉ vì 100.000 tệ tiền tài trợ thí nghiệm.

 

Một người cha. Một người chị.

 

Lại bán rẻ con gái, em gái của mình.

 

Thật đáng cười.

 

Thời điểm đó, tôi vẫn ngây ngốc đi làm thêm, dùng số tiền ít ỏi nuôi sống bọn họ.

 

So với súc sinh còn không bằng.

 

Kiếp này, tôi đã kiềm chế rất nhiều.

 

Tôi đã để lại cho họ con đường sống.

 

Nhưng họ lại cố tình tìm đường chết.

 

Giờ cũng thế.

 

Vậy thì, tôi sẽ không nương tay nữa.

 

Tôi không giãy giụa.

 

Cảm giác toàn thân mềm nhũn, tôi bị bọn họ ném lên giường.

 

Đối diện tôi là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, ánh mắt ghê tởm mà trơ trẽn quét qua tôi.

 

Không thể nhịn được nữa.

 

Nước mắt tôi chực trào, tôi nhắm chặt mắt, trong lòng lặp đi lặp lại một cái tên.

 

Diệp Mạc.

 

Tôi cũng không biết vì sao, nhưng trong hoàn cảnh này, người tôi nghĩ đến đầu tiên lại là anh.

 

Ngay khoảnh khắc đó.

 

"RẦM!"