Vì thích Diệp Mạc, nên không thể chịu đựng được việc trở thành em gái của anh ta?
Thế nhưng sau đó, tại sao cô ta lại chọn bước vào nhà họ Diệp?
Liệu có phải cũng là vì Diệp Mạc?
Càng ngày, câu chuyện này càng thú vị.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi quay lưng định trở về phòng bao, nhưng Diệp Mạc đi quá nhanh, bất ngờ nắm lấy vai tôi.
Tôi xoay người lại, vừa vặn va vào n.g.ự.c anh ta.
Đúng lúc này, Hứa Cẩm Vi chạy ra, trông thấy cảnh tượng này.
Hai con ngươi của cô ta co rút lại, ánh mắt khiếp sợ như thể tôi vừa phạm phải tội ác tày trời.
Cô ta run rẩy, giọng nói gần như hét lên:
"Là tại cô quyến rũ anh ấy, đúng không?!
Vì cô nên anh ấy mới từ chối tôi, đúng không?!"
Nói xong, cô ta quay sang nhìn chằm chằm Diệp Mạc, đôi mắt đỏ hoe:
"Cô ta có gì tốt chứ?
Cô ta không có gì hơn tôi cả!
Tại sao lại là cô ta?!"
Lại phát điên rồi.
Nhưng Diệp Mạc thậm chí chẳng buồn nhìn cô ta một cái.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi quay lại lễ đường.
10
Tôi nghĩ, kiếp này Hứa Cẩm Vi chắc chắn còn hận tôi hơn cả kiếp trước.
Kiếp trước, tôi không làm gì tổn hại đến cô ta, tôi ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cô ta vẫn không chịu nổi việc tôi có một cuộc sống tốt đẹp.
Cô ta tìm đủ mọi cách dìm tôi xuống bùn, khiến tôi không thể ngóc đầu lên.
Thực ra, khi còn rất nhỏ, bố vẫn đối xử tốt với tôi.
Khi mua đồ, ông ta sẽ mua hai phần, một cho tôi, một cho Hứa Cẩm Vi.
Nhưng không lâu sau, Hứa Cẩm Vi sẽ cố ý làm hỏng đồ của mình, sau đó khóc lóc chạy đến trước mặt bố tôi.
Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta nhìn tôi trở nên lạnh lẽo.
Dần dần, ông ta chỉ mua đồ cho cô ta, không còn phần của tôi nữa.
Tôi khóc lóc, vùng vẫy, nhưng đổi lại chỉ là một câu:
"Mày sinh ra đã là đứa trẻ xấu xa.
Mày không xứng đáng có những thứ giống như chị mày."
Chính bố ruột của tôi.
Lại nói rằng tôi là một đứa trẻ xấu xa ngay từ khi sinh ra.
Tôi tìm mẹ để tố cáo, nhưng đổi lại là bố tôi mắng tôi là kẻ chuyên nói dối, khiến mẹ tôi cũng tin rằng Hứa Cẩm Vi mới là đứa trẻ hiểu chuyện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bắt đầu từ lúc đó, Hứa Cẩm Vi và bố tôi liên tục đe dọa tôi:
Chỉ cần tôi nói với mẹ, bọn họ sẽ trừng phạt và sỉ nhục tôi gấp bội.
"Sao con lại lấy đồ của chị? Sao con có thể ghen tị đến mức này?"
"Đừng khóc, dù con có khóc cũng không có phần của con đâu. Mượn của chị con mà dùng, nhưng đừng làm hỏng đồ của nó đấy."
Mỗi lần bắt nạt tôi xong, Hứa Cẩm Vi sẽ cười nhạt, nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi:
"Em mà không biết điều thì đừng có đến gặp mẹ làm mất mặt nữa. Nhỡ đâu bà ấy không cần em nữa thì sao?"
Thế là, tôi càng ngày càng tự ti, càng ngày càng lu mờ.
Không phải người ta nói rằng đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn sao?
Tại sao tôi không có?
Nhưng con người vốn ngu ngốc, dù bọn họ đối xử tàn nhẫn với tôi, tôi vẫn khát khao chút tình cảm ít ỏi.
Cho đến một ngày, bố tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, nói bằng giọng trầm ấm:
"Tiểu Tiếu, đừng trách bố. Bố chỉ muốn con giỏi hơn thôi.
Mẹ con đi rồi, bố sẽ chăm sóc con thật tốt."
"Sau này, chị con có gì, con cũng sẽ có.
Bố chỉ có hai đứa con gái các con thôi. Con phải hiểu chuyện, biết không?"
Tôi đã tin.
Tôi đã ngu ngốc tin vào những lời đó.
Thế là, tôi bị bọn họ dẫn dắt vào địa ngục, từng chút một.
Tôi vẫn nhớ rất rõ.
Ngày tôi bị lộ ảnh nóng với giáo sư đại học, toàn bộ mạng xã hội đều chửi rủa tôi thậm tệ.
Hứa Cẩm Vi cầm trên tay thư trúng tuyển Harvard, kiêu ngạo đứng trước mặt tôi:
"Nhìn xem, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ thắng được chị."
"Đừng trách chị. Nếu có trách thì trách em sinh ra không đúng chỗ.
Nếu không có em, chị đã là đứa con duy nhất của bố mẹ.
Toàn bộ tình yêu của họ đều sẽ dành cho chị.
Nhưng em lại cố giành giật với chị."
"Mẹ định đón cả em về nhà họ Diệp làm thiên kim tiểu thư.
Em xứng sao?
Em không xứng đáng đứng chung với chị.
Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của mẹ, vậy chị sẽ hủy hoại em."
Tôi tuyệt vọng nhìn chị ta.
Tại sao?