Tôi có một người anh song sinh sao?
Tôi siết chặt tay, hít sâu một hơi, lấy ra một tập hồ sơ khác, giọng điệu lạnh lùng:
"Tốt nhất ông nên nói thật.
Nếu không, tôi có thể ngay lập tức đưa con gái ruột của ông vào đây.
Để hai người đoàn tụ."
Hứa Đại Khánh đờ người, sau đó phát điên lên, gầm lên đe dọa tôi không được động đến Hứa Cẩm Vi.
Nhìn người đàn ông tôi từng xem là cha, tôi bỗng dưng thấy xa lạ đến đáng sợ.
Cảnh sát đập dùi cui xuống bàn, Hứa Đại Khánh bị đánh ngã, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng đành mở miệng nói ra sự thật.
Năm đó, khi lừa mẹ tôi kết hôn, ông ta vốn đã có một nữ sinh viên yêu thầm ông ta và cũng đã có thai.
Khi mẹ tôi sinh ra song sinh, ông ta đợi lúc mẹ tôi ngất xỉu, đã bóp c.h.ế.t anh trai song sinh của tôi.
Còn nữ sinh viên kia được tiêm thuốc kích thích sinh non, sinh ra một bé gái trước ba ngày.
Sau đó, Hứa Đại Khánh tráo đổi đứa trẻ, mang con gái ruột của mình – Hứa Cẩm Vi, đặt vào lòng mẹ tôi.
16
Bước ra khỏi nhà tù, hơi ấm mặt trời chiếu xuống, tôi chóng mặt dữ dội.
Cả người mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Diệp Mạc.
Mẹ tôi sau khi biết sự thật kinh hoàng, đã ngã bệnh nặng.
Tôi không định tha cho Hứa Cẩm Vi.
Tôi thuê một hacker, đào ra tất cả những chuyện cô ta đã làm và phơi bày lên mạng.
Để cô ta nếm trải những gì tôi đã phải chịu đựng ở kiếp trước.
Sau đó, tôi gửi tất cả bằng chứng cho cảnh sát.
Những kẻ đã hủy hoại cuộc đời tôi ở kiếp trước, từng tên từng tên đều phải trả giá.
Nhà họ Diệp có thế lực lớn, cha ruột tôi sắp xếp người trong tù, đặc biệt "chăm sóc" chúng thật tốt.
Còn tôi, cuối cùng cũng có thể buông bỏ mọi thứ của kiếp trước.
Bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.
17
Sau bao cố gắng, tôi và Diệp Mạc cùng đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất.
Tiêu Nhiên thì thông qua kỳ thi nghệ thuật, được nhận vào học viện âm nhạc bên cạnh trường tôi.
Nhưng…
Ngày nào anh ta cũng chạy sang trường tôi, viện đủ thứ lý do.
Lúc nào cũng nói:
"Ở đây anh chỉ quen mỗi em thôi."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Diệp Mạc thấy anh ta là sắc mặt tối sầm.
Cứ như thế, hết lần này đến lần khác.
Một ngày nọ, tôi thở dài, nghiêm túc nhìn Tiêu Nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tiêu Nhiên, anh thích tôi đúng không?"
Anh ta cười, mang theo chút bất đắc dĩ:
"Anh tưởng em biết từ lâu rồi chứ.
Anh đã thể hiện rõ như vậy mà."
Tim tôi hơi nhói, nhưng vẫn lấy dũng khí đáp lại:
"Anh là một người rất tốt, nhưng tôi—"
Chưa kịp nói hết, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
"Cô ấy có bạn trai rồi.
Tôi hy vọng cậu đừng làm phiền cô ấy nữa."
Tôi tròn mắt, định ngẩng lên hỏi, nhưng…
Diệp Mạc đã cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Cả người tôi đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Không biết Tiêu Nhiên rời đi từ lúc nào.
Chỉ biết cảm giác như đã rất lâu, rất lâu…
Lâu đến mức khi tôi sắp nghẹt thở, Diệp Mạc mới buông tôi ra.
Tôi sững sờ:
"Anh…"
Diệp Mạc giọng khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm, trực tiếp nói:
"Bây giờ thì có rồi.
Bạn gái của tôi."
Anh cúi người, ghé sát tai tôi, giọng nói mang theo ý cười:
"Nhớ đấy, từ nay về sau không được gọi anh là "anh trai" nữa.
Cũng không được nói chuyện với cái tên Tiêu kia nữa."
Hơi thở của anh nóng rực, cả tai tôi đỏ bừng.
Tôi đứng ngây ra nhìn người đàn ông đã luôn ở bên tôi suốt bao năm qua, bỗng cất giọng hỏi:
"Diệp Mạc, anh đang tỏ tình với em sao?"
Anh không đáp, chỉ nhấc chân rời đi.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Rất nhiều năm sau, khi Diệp Mạc quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi hỏi anh:
"Diệp Mạc, anh thích em từ bao giờ?"
Anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy yêu thương, khẽ cười:
"Có lẽ là từ kiếp trước."
Sau đó, anh đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi.
-Hết-