Bình Minh Của Tôi

Chương 13



Mẹ im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài, rồi nói ra sự thật.

 

"Mẹ và bố con không phải kết hôn vì tình yêu.

 

Hồi đại học, mẹ yêu ba dượng con.

 

Nhưng bà nội con phản đối đến cùng, cộng thêm một vài hiểu lầm, mẹ và ông ấy chia tay.

 

Không lâu sau đó, mẹ phát hiện mình mang thai."

 

"Mẹ định đi tìm ông ấy để nói rõ, nhưng đúng lúc đó, Hứa Đại Khánh nói với mẹ rằng ông ấy đã đính hôn."

 

"Mẹ thất vọng, chán nản.

 

Hứa Đại Khánh đề nghị cả hai kết hôn giả, để con có hộ khẩu, cũng để bảo vệ danh tiếng của mẹ."

 

"Suy đi tính lại, mẹ đã đồng ý."

 

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ.

 

Thì ra họ vốn không phải vợ chồng thật sự.

 

Thì ra Hứa Đại Khánh chỉ là "chồng hợp đồng" của mẹ tôi.

 

Mẹ lau nước mắt, tiếp tục nói:

 

"Sau khi cưới, mẹ không bao giờ để ông ta đụng vào mình.

 

Mẹ nói rõ: Nếu một trong hai người gặp được người mình yêu, có thể ly hôn."

 

"Nhưng trong suốt bao nhiêu năm, mẹ chỉ yêu ba dượng con.

 

Còn ông ta thì luôn nói rằng cần một gia đình trọn vẹn."

 

"Cho đến—"

 

Mẹ khóc nấc.

 

Ba dượng Diệp đầy áy náy, ôm chặt lấy mẹ.

 

Mọi thứ dần sáng tỏ.

 

Không trách lúc nhỏ, mẹ rất ít khi về nhà.

 

Không trách mẹ và Hứa Đại Khánh luôn ngủ riêng.

 

Thì ra, họ vốn không hề có quan hệ vợ chồng thực sự.

 

Sau một lúc lâu, mẹ cố gắng bình tĩnh, nói tiếp:

 

"Cho đến khi mẹ phát hiện ông ta có ý đồ xấu với mẹ.

 

Ông ta nhiều lần động tay động chân với mẹ."

 

"Khi mẹ đòi ly hôn, ông ta không chịu, còn dọa sẽ hại hai chị em con.

 

Nếu không nhờ ba dượng con kịp thời quay lại, giải quyết hiểu lầm, ông ta đã không chịu buông tha rồi."

 

Tôi chấn động.

 

Lâu sau, tôi mới lấp bấp hỏi:

 

"Vậy… ba dượng mới thực sự là ba ruột của con?"

 

Mẹ khó khăn gật đầu.

 

Ba dượng Diệp vòng tay ôm chặt lấy mẹ, ánh mắt đầy yêu thương.

 

Tôi sững sờ quay sang nhìn Diệp Mạc.

 

Anh ta cũng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, chứa đựng cảm xúc tôi không hiểu được.

 

Ba Diệp vội nói:

 

"Tiểu Mạc là con nuôi của ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Năm đó, vì giả vờ đính hôn, ba đã nhận nuôi Tiểu Mạc, coi như con ruột để đối phó với bà nội con."

 

Diệp Mạc vẻ mặt điềm nhiên, như thể đã biết chuyện này từ lâu, hoàn toàn không có gì bất ngờ.

 

Ba Diệp vỗ vai anh ta, giọng đầy chắc chắn:

 

"Tiểu Mạc, con đừng nghĩ nhiều. Ba luôn coi con là con trai ruột của ba.

 

Dù thế nào đi nữa, tài sản nhà họ Diệp vẫn luôn có phần của con."

 

Diệp Mạc im lặng một lúc, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, khẽ đáp:

 

"Ừm."

 

Tôi nhìn họ, trái tim cuối cùng cũng được buông lỏng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Không đúng, ba Diệp không chỉ là ba dượng tôi.

 

Ông ấy là ba ruột của tôi.

 

Hóa ra, tình thân mà tôi khao khát suốt hai kiếp người, vốn dĩ chưa từng tồn tại.

 

Sợi dây trói buộc tôi bấy lâu nay, cuối cùng cũng đứt đoạn.

 

Gông cùm giam giữ tôi suốt cả hai đời, giờ đây đã hoàn toàn được tháo bỏ.

 

Tôi nhìn mẹ, cất giọng trầm thấp:

 

"Vậy còn Hứa Cẩm Vi? Cô ta thực sự là ai?"

 

Mẹ lắc đầu, gương mặt đầy hoang mang:

 

"Mẹ cũng không biết."

 

15

 

Tôi cầm kết quả giám định huyết thống đi đến nhà tù, báo tên Hứa Cẩm Vi, gặp Hứa Đại Khánh.

 

Nhìn nghe tên, ánh mắt ông ta đầy mong đợi, nhưng khi nhận ra người đến là tôi, sự mong đợi ấy nhanh chóng chìm xuống thất vọng.

 

Tôi cười lạnh, giơ cao tờ kết quả giám định trước mặt ông ta:

 

"Sao? Ông tưởng người đến thăm ông là đứa con gái ruột mà ông thương yêu nhất à?"

 

Hứa Đại Khánh nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người nặng nề ngồi phịch xuống ghế.

 

"Tao không có gì để nói với mày. Mày chỉ là đồ rác rưởi.

 

Chính vì có mày, mẹ mày mãi mãi không nhìn đến tao.

 

Lẽ ra, năm đó tao không nên mềm lòng, đáng lẽ phải bóp c.h.ế.t cả mày luôn!"

 

Ánh mắt tôi co rút lại, cả người run lên vì phẫn nộ.

 

Cái gì gọi là “bóp c.h.ế.t cả tôi luôn”?

 

Rốt cuộc tên cầm thú này đã làm gì?

 

Trong cơn kích động, tôi dùng lực đ.ấ.m mạnh vào tấm kính ngăn cách, phát ra một tiếng "rầm" đầy tức giận.

 

Ngay lập tức, cảnh sát nhà giam đi đến.

 

Tôi hít sâu nhiều lần, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Hứa Đại Khánh đột nhiên cười phá lên, giọng điệu đầy ghê tởm:

 

"Năm đó, mẹ mày sinh ra một cặp song sinh long - phượng."

 

Cả người tôi chấn động.

 

Chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

 

Làm sao có thể?!