Thần sắc mẹ tôi nghiêm túc, nhưng giọng nói lại khàn khàn run rẩy.
Tôi né tránh ánh mắt của mẹ, khẽ nói: “Gửi nhầm rồi…”
“Chát——”
Một tiếng tát vang dội trong hành lang, đèn cảm ứng âm thanh bật sáng, mẹ tôi chỉ vào tôi, mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy: “Mày, mày hèn mạt không, sách vở học hết vào bụng chó rồi à!”
Tôi im lặng đứng tại chỗ, chịu đựng khuôn mặt sưng đỏ, đèn cảm ứng âm thanh trên đầu lại tắt tối.
Mẹ tôi dùng sức túm tóc mình, thần sắc tuyệt vọng và suy sụp: “Nói đi chứ, cũng giống như chú họ mày, câm rồi à!”
Nghe thấy chú họ, đáy mắt tôi tê dại nứt ra một khe nhỏ, chuyện cũ ùa về, vô vàn tủi thân ập đến, tôi run rẩy nặn ra từ cổ họng: “Đúng vậy, con chính là hèn mạt.”
Mẹ tôi ngẩng đầu, không thể tin được nhìn tôi.
Tôi hoàn toàn không hề hay biết, tự mình nói tiếp: “Nhưng con còn có cách nào nữa? Con sinh ra, các người đã ghét bỏ con là con gái mà bỏ rơi con, là chú họ với bà đã nuôi con lớn… Mẹ không biết đâu, hồi bé con yếu ớt đến mức nào, ngủ phải ngủ trên bụng chú họ, tã mà ướt một chút là lại rên ư ử…”
“Hồi bé đi tiêm phòng, chú họ sợ máy kéo quá xóc làm hỏng não con, nhất quyết phải cõng con đi đường núi. Từ làng đến trạm y tế xã mười mấy dặm đường, những đứa trẻ khác đều được cha mẹ thay nhau cõng, chỉ có một mình chú họ cõng con. Đừng nói với chú họ lần sau ăn viên đường là không đi cũng không sao, ông ấy không chịu, lần nào cũng không bỏ lỡ…”
“Con ăn sữa bột đến ba tuổi, sữa đặc đến năm tuổi, nước ngọt Wahaha uống đến mười tuổi, chú họ chưa từng nói tốn tiền một lần, ông ấy chỉ nói, trong nhà chỉ có một mình con là đứa trẻ, muốn ăn thì cứ cho ăn thôi mà.”
Tôi ngẩng đầu, từng chữ từng chữ hỏi mẹ: “Vậy mẹ bảo con, làm sao có thể trơ mắt nhìn ông ấy c.h.ế.t đi?”
“Bệnh viện đang chờ làm phẫu thuật, trong nhà cái gì bán được đều đã bán hết rồi, bà lo lắng đến mức sắp ngất đi. Con ngoại trừ bán thân, con không còn cách nào khác…”
Tôi cũng muốn làm cô bé được chú họ bảo vệ, nhưng chú họ bệnh rồi, bệnh rất nặng, tôi phải trưởng thành.
Mẹ tôi lấy tay che mặt, không tiếng động khóc nức nở.
Mãi sau, bà dựa vào tường, nghẹn ngào nói: “Tiền phẫu thuật đã nộp rồi, phẫu thuật cũng rất thành công. Con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột…”
Tôi khẽ cười một tiếng, lắc đầu, nước mắt lớn giọt lớn giọt lăn xuống.
“Vẫn chưa đủ. Bác sĩ nói chú họ phải dưỡng bệnh, bà tuổi đã cao, thuốc của mẹ không thể ngừng. Con dù có thi đỗ đại học, tốt nghiệp cũng phải bốn năm sau, học phí, chi tiêu gia đình, đều cần tiền…”
“Mẹ ơi, con không quan tâm, thật đấy, con không quan tâm gì cả, con chỉ muốn chú họ sống.”
Giọng nói run rẩy, không biết là đang thuyết phục mẹ, hay là đang thuyết phục chính mình.
Mẹ tôi ngẩng đầu, hốc mắt đầy tơ máu, nhưng ngữ khí lại dịu dàng chưa từng thấy: “Con gái cưng, một khi đã bước vào con đường đó, cả đời này của con sẽ bị hủy hoại, dù sau này có thi đỗ đại học tìm được việc làm, cả đời cũng không thể thoát khỏi…”
“Không có chú họ, con còn có cả đời nào nữa chứ.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
--- 12
Chương 12
Cửa sổ hành lang mở tung, gió lùa ào ạt vào, trong cái lạnh buốt lại mang theo một chút dịu dàng, sắp lập xuân rồi.
Chờ đến khi xuân về hoa nở, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.
“Con phải đi chăm sóc chú họ rồi, mẹ, cầu xin mẹ, chuyện này không thể để ông ấy biết.”
Vừa mở cửa, tôi đã bị mẹ tôi kéo lại, mắt bà vẫn còn đỏ hoe, nhưng thần sắc lại vô cùng kiên định: “Con nghe mẹ nói, chuyện tiền bạc con không cần lo lắng, mẹ sẽ đi xin cha ruột con.”
Tôi thở dài, tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi cũng biết cha ruột là người như thế nào.
“Thôi bỏ đi, ông ta sẽ không cho đâu.”
“Ông ta sẽ cho, nhất định sẽ cho!”
Mẹ tôi gạt mạnh nước mắt trên mặt, để lại một câu nói rồi kiên quyết bỏ đi.
Tôi không yên tâm muốn đi theo, nhưng lại bị y tá gọi đi lấy thuốc.
Đợi khi bận rộn xong, bà họ lại bệnh rồi.
Sau đó, tôi vừa chăm sóc chú họ sau phẫu thuật, vừa đưa bà đi điều trị, đến khi liên lạc được với mẹ tôi thì đã là ba ngày sau.
Bà nói trong điện thoại rằng mình đều ổn, chị gái cũng ở bên cạnh bà, tôi chỉ cần chăm sóc chú họ và bà , những chuyện khác không cần lo lắng.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Tôi nhìn tin nhắn trong điện thoại của chú họ, suy nghĩ kỹ càng rồi chỉnh sửa một tin nhắn trả lời:
Tôi không đến nữa, xin lỗi, đã làm phiền.
Gửi đi xong, tôi thở dài một hơi thật dài, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Khi con người tuyệt vọng thường dễ bị cảm xúc chi phối, từ đó đưa ra những quyết định sai lầm.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, dù tôi có giấu kỹ đến đâu, chú họ sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Tôi không dám tưởng tượng ngày đó, chú họ biết được đứa con gái mà ông ấy cẩn thận chăm sóc, vì ông ấy mà từ bỏ phẩm giá, bán rẻ thân thể, sẽ đau khổ đến mức nào.
Ông ấy nuôi tôi khôn lớn, lại vượt mọi khó khăn cho tôi đi học, là để tôi biết lẽ phải, đi con đường chính đáng.