Bố Mẹ Tôi Là Phụ Huynh Thời Đại Mới

Chương 1



Bố mẹ tôi là những bậc phụ huynh thời đại mới, họ chủ trương đối xử với con cái như bạn bè.

 

Năm 5 tuổi, tôi lên cơn sốt cao không dứt, họ vui vẻ đưa tôi ra biển chơi s.ú.n.g nước.

 

Tối hôm đó, tôi từ sốt cao chuyển thành viêm phổi.

 

Mười tám tuổi, tôi chuẩn bị thi đại học, một ngày trước kỳ thi, họ lôi tôi - một đứa sợ độ cao - đi chơi tàu lượn siêu tốc.

 

Kết quả là thiết bị gặp sự cố, tay phải của tôi bị gãy xương, làm lỡ mất kỳ thi.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Hai mươi lăm tuổi, tôi kết hôn, họ đổi ảnh cưới được chọn lựa kỹ càng thành những bức ảnh riêng tư của tôi, còn cười khoái trá và đắc ý.

 

Bệnh t.r..ầ.m c.ả.m của tôi phát tác ngay tại chỗ, không màng tất cả mà nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng trước mặt mọi người.

 

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về lúc mẹ tôi đang kéo tôi chuẩn bị lên tàu lượn siêu tốc.

 

Bố mẹ, lần này, con sẽ cho bố mẹ nếm trải cảm giác trắng tay.

 

Kiếp này, muốn chơi thì tất cả cùng chơi đi!

 

1.

 

"Nhanh lên Ương Ương, sắp đến lượt chúng ta rồi!"

 

Mẹ tôi phấn khích thúc giục, bên tai là vô số tiếng cười nói vui vẻ.

 

Tôi ngẩng đầu lên, tàu lượn siêu tốc phía trước đang chạy với tốc độ cao, những tiếng hét kinh hãi liên tiếp vang lên từ trên đó.

 

Tôi đứng sững tại chỗ, chân tay bủn rủn, hô hấp dồn dập, mồ hôi bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay.

 

Tôi đã sống lại, sống lại vào năm mười tám tuổi, vào đúng 1 ngày trước kỳ thi đại học.

 

Thấy tôi không phản ứng gì, mẹ tôi cau mày khó chịu, vội vàng đưa tay ra kéo tôi, tôi bị kéo cho cả người lảo đảo, suýt nữa té ngã.

 

Nhưng mẹ tôi lại giãn mày giãn mặt, cười tươi như hoa.

 

"Con xem con kìa, đi đường bằng phẳng mà cũng suýt ngã, vụng về chec đi được!"

 

Nhìn bà ấy, trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy hình ảnh chính mình tuyệt vọng nhảy lầu.

 

Tôi nhẹ nhàng giữ c.h.ặ.t t.a.y áo mẹ, dùng chút hy vọng cuối cùng còn sót lại mà run rẩy năn nỉ bà.

 

"Mẹ ơi, con sợ, con không muốn lên đấy đâu."

 

Nụ cười của mẹ tôi tắt ngấm, sắc mặt bỗng chốc lạnh tanh, bố tôi đứng bên cạnh lập tức cau mày trách mắng:

 

"Con đã là trưởng thành rồi, có gì mà phải sợ, dù gì cũng đã đến nơi rồi, đừng làm mẹ con thất vọng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Câu nói này, giống hệt như kiếp trước.

 

Mẹ tôi là người thuộc phái hành động, hai ngày trước kỳ thi đại học, bà ấy thấy video về tàu lượn siêu tốc đang hot trên mạng.

 

Thế là ngày hôm sau bà ấy nhất quyết phải đi, còn khăng khăng phải kéo tôi đi cùng, nói 1 cách hoa mỹ là để giúp tôi thư giãn trước kỳ thi.

 

Nhưng tôi mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy chân tay bủn rủn, trong lòng sợ hãi nên van xin họ đừng bắt tôi lên.

 

Nhưng bố mẹ dường như đã quyết tâm, vừa đ.ấ.m vừa xoa lôi xềnh xệch tôi lên tàu.

 

Mẹ tôi còn vì muốn tìm kiếm cảm giác mạnh mà cố tình kéo tôi ngồi ở hàng đầu, bố tôi thì tình nguyện đứng phía dưới trông đồ giúp hai mẹ con.

 

Khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu chuyển động, tôi lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hô hấp dồn dập và buồn nôn muốn ói.

 

Nhưng điều kinh khủng hơn là, khi tàu chạy đến vòng cuối, nó không dừng lại ở vị trí cần dừng, mà lại lao thẳng xuống, hướng về phía hàng rào bảo vệ.

 

Tôi và mẹ đều ngồi ở hàng ghế đầu, những người đầu tiên gặp nạn chính là chúng tôi!

 

Thấy tàu sắp va chạm, mẹ tôi túm lấy tôi, người đã gần như ngất xỉu bên cạnh, chắn ở phía trước.

 

Tôi bị ép phải gánh chịu tất cả tổn thương, theo bản năng dùng tay để bảo vệ những bộ phận quan trọng.

 

May mà máy móc kịp thời dừng lại, không gây ra thêm càng nhiều thương vong.

 

Còn tôi thì bị gãy xương tay phải, hôn mê trên giường bệnh suốt nhiều ngày, cũng bỏ lỡ luôn kỳ thi đại học.

 

Tỉnh dậy, tôi chất vấn họ với đôi mắt đỏ hoe, nhưng chỉ nhận được một câu nói nhẹ bẫng.

 

"Bảo vệ mẹ là điều con nên làm mà, cùng lắm thì học lại một năm là được, con còn muốn thế nào nữa?"

 

Sau đó, bên chịu trách nhiệm vụ tai nạn muốn xin lỗi và bồi thường cho tôi, nhưng họ đã từ chối một cách chính trực.

 

"Không ai muốn chuyện này xảy ra, nói ra thì Lạc Ương cũng có trách nhiệm, nếu không phải con bé cứ nằng nặc đòi đi thì mọi chuyện đã không thành ra thế này."

 

Bên chịu trách nhiệm cảm ơn bố mẹ tôi rối rít, cư dân mạng khen họ thấu tình đạt lý, lại quay sang mắng tôi tự làm tự chịu, đáng đời phải nhận kết cục như vậy.

 

Bố mẹ tôi vốn là cặp đôi blogger nổi tiếng, sau khi sinh tôi ra, họ càng xây dựng hình tượng cha mẹ thời đại mới cho mình.

 

Sau chuyện này, số người theo dõi họ tăng lên đáng kể.

 

Tài khoản của họ nhanh chóng vượt mốc mười triệu người theo dõi, trở thành blogger có hàng triệu người theo dõi.

 

Còn tôi thì mắc chứng t.r.ầ.m c.ả.m, ôn thi lại một năm vẫn trượt đại học mơ ước.

 

Nhớ lại dáng vẻ vui mừng của bố mẹ ở kiếp trước, tôi đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của mình, dường như lại cảm nhận được nỗi sợ hãi khi lao xuống và cơn đau xé lòng khi cánh tay đứt gãy.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc vẫn đang chạy phía trước, trong lòng dâng lên một nỗi hận thù cuồn cuộn kèm theo sự phấn khích mơ hồ.

 

Kiếp này, nếu người mất đi thứ quý giá nhất là họ, không biết bố mẹ thân yêu của tôi có còn rộng lượng như vậy không.