"Đi nhanh lên, đến lượt chúng ta rồi, vị trí hàng đầu là kích thích nhất, chúng ta ngồi đó đi."
Tàu lượn siêu tốc đã dừng lại, những du khách trên đó đứng dậy xuống tàu, rất nhanh sẽ đến lượt của chúng tôi.
Giống như kiếp trước, mẹ tôi phấn khích kéo tôi đi lên, bố tôi thì tình nguyện ở lại trông đồ.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, như bị đóng đinh dưới chân, mặc cho mẹ tôi ra sức kéo.
Mẹ tôi kéo thêm vài lần nữa, thấy tôi vẫn không nhúc nhích, liền nổi giận.
"Lạc Ương, dù con có bướng bỉnh cũng phải biết lựa trường hợp chứ, đây là nơi công cộng, đừng làm loạn nữa, mau đi lên cùng mẹ!"
Phía sau chúng tôi còn có du khách đang xếp hàng dài, thấy chúng tôi không di chuyển, mọi người bắt đầu thúc giục.
"Lên hay không thì nói 1 tiếng, không lên thì tránh ra, đừng lãng phí thời gian của người khác."
Nhân viên phía trước và những du khách khác cũng đồng loạt nhìn về phía chúng tôi, im lặng thúc giục.
Bố mẹ tôi đỏ mặt tía tai, chỉ biết nhỏ giọng xin lỗi mọi người xung quanh.
Đồng thời hai người đồng thời dùng sức, định đẩy tôi lên tàu.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Thấy tôi sắp lên tàu, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng họ còn chưa kịp thở ra 1 hơi, tôi đã quay người lại, quỳ phịch xuống đất.
Tôi ôm chặt lấy chân mẹ, gào khóc thảm thiết.
"Bố! Mẹ! Con bị mắc chứng sợ độ cao, lên đó con sẽ chec mất! Ngày mai con thi đại học rồi, xin hai người tha cho con!"
Bố mẹ tôi nghẹn họng, không lên cũng không xuống được, mặt mày tái mét.
Chúng tôi vốn đã thu hút không ít ánh mắt, giờ thấy có chuyện hay để xem, bản tính tò mò ăn sâu vào m.á.u khiến xung quanh chúng tôi nhanh chóng vây kín người, còn có người lấy điện thoại ra quay phim.
Thấy vậy, tôi càng thừa thắng xông lên, dập đầu lia lịa về phía đám đông xung quanh.
"Các cô các chú ơi, xin hãy giúp con khuyên bố mẹ con với, con bị mắc chứng sợ độ cao, lên đó con sẽ chec mất! Ngày mai con thi đại học rồi, xin hãy giúp con!"
Tôi nói năng chân thành, nước mắt giàn giụa, đám đông xung quanh nghe xong cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, chỉ trỏ về phía bố mẹ tôi.
"Tôi là bác sĩ, cô bé này nói đúng, người mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, nếu ngồi tàu lượn siêu tốc sẽ có nguy cơ tử vong."
"Trời ơi, đây là loại cha mẹ gì vậy, ngày mai con gái thi đại học, hôm nay lại ép con đi tàu lượn siêu tốc, có khác gì giec người không, tôi không tin họ không biết con gái mình bị sợ độ cao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Này, mọi người có thấy hai người kia quen quen không, giống một cặp đôi blogger nào ấy."
Thấy những lời bàn tán xung quanh càng ngày càng nhiều, liên tục có người lấy điện thoại ra ghi hình, mặt bố mẹ tôi tái nhợt đến cực điểm, họ gượng gạo nở một nụ cười cứng nhắc, vội vàng cúi xuống đỡ tôi dậy.
"Con bé này! Chúng ta cũng chỉ muốn con thư giãn trước kỳ thi thôi, nếu con không muốn đi thì nên nói với mẹ trước, mẹ sẽ không ép con, nhưng con không nên làm mất thời gian của mọi người như thế."
Mẹ tôi nói năng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lạnh lùng của bà ấy chứa đầy sự cảnh cáo, chỉ dùng vài câu nói đã biến tôi thành 1 con nhóc vô lý làm loạn.
Tôi thuận thế đứng dậy, ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà xin lỗi những du khách xung quanh.
"Vì con không muốn đi, vậy thì chúng ta..."
"Mẹ!" Tôi cắt ngang lời bà, "Tuy con không thể đi cùng mẹ, nhưng con không muốn mẹ buồn, nên con quyết định cử bố đi cùng mẹ, con nhất định sẽ trông đồ cẩn thận ở bên dưới."
Những lời tôi nói vừa khéo léo vừa hiểu chuyện, khiến không ít người xung quanh gật đầu tán thưởng.
Nhưng cả người bố tôi đột nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mấp máy cứ như muốn nói lại thôi.
Ánh mắt mẹ nhìn về phía tôi càng sắc bén hơn, còn tôi thì cười với bà một cách ngoan ngoãn.
Lời từ chối lăn lộn trong miệng bố tôi một vòng, cuối cùng cũng không thốt ra được.
Ông ấy sợ, ông ấy sợ chủ đề hot trên mạng ngày mai sẽ là #Hình tượng blogger nổi tiếng sụp đổ#, #Cặp đôi blogger triệu view sợ độ cao, lại ép buộc con gái mình chơi tàu lượn siêu tốc#.
Họ quá quan tâm đến hình tượng mà mình xây dựng, nên chỉ có thể nghiến răng, đi ba bước ngoái đầu một lần đi lên.
Tuy nhiên chưa để bố mẹ đi được mấy bước, tôi đã tiến lên nắm chặt lấy tay họ.
3.
"Không được! Không được! Mẹ, bố không thể đi cùng mẹ được!"
Tôi vội vàng lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để đám đông chưa giải tán nghe thấy.
"Đều tại con, là con quên mất bố cũng bị mắc chứng sợ độ cao, nếu không con cũng sẽ không nhất quyết đòi đi cùng mẹ."
Tôi vội vàng nặn ra vài giọt nước mắt, cầu xin: "Mẹ ơi, con xin lỗi, mẹ tự đi được không?"
Những du khách vẫn còn đang bàn tán lại bắt đầu xôn xao, lần này, ánh mắt họ nhìn bố mẹ tôi tràn ngập khinh bỉ.
"Hóa ra là tự mình sợ độ cao, lại ép con gái đi tàu lượn siêu tốc, đây có đúng là con ruột không vậy, khác gì ép người ta đi chec đâu."
"Cô gái này thật đáng thương, họ không phải tự xưng là bố mẹ thời đại mới sao, tôi thấy chỉ là đang xây dựng hình tượng thôi, chứ thực ra độc ác lắm."