Bố tôi vội vàng đưa tay ra, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của mẹ tôi.
Xung quanh vang lên những tiếng la hét kinh ngạc, bố tôi nhanh chóng bế mẹ tôi đi ra ngoài, tiện thể từ chối sự giúp đỡ của nhân viên công tác và vị bác sĩ nhiệt tình.
Tôi tiến lên vài bước, nhắc nhở nhân viên về sự cố của thiết bị, rồi vội vàng đi theo sau hai người.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Vừa mở cửa xe, mẹ tôi lập tức tỉnh lại, giơ tay lên tát tôi một cái không chút do dự.
"Mày muốn hại chec chúng tao à?!"
Bà ấy tức giận nhìn tôi với ánh mắt oán độc, đâu còn giữ dáng vẻ hiền lành, hoạt bát trong video nữa.
Trên mặt tôi hiện rõ 1 dấu tay, mẹ tôi vẫn chưa hả giận, định tát tôi thêm cái nữa, nhưng bà bị bố tôi ngăn lại,
Ánh mắt bố nhìn tôi cũng lạnh lùng thờ ơ, chỉ nhẹ nhàng an ủi mẹ tôi.
"Thôi nào, anh biết hôm nay em bị uất ức, nhưng để người ta thấy em bị thương thì không hay."
"Nhưng mà..."
"Còn nhiều cách trừng phạt lắm, đánh đau tay em thì anh lại xót."
Nói rồi, ông ấy còn nâng tay mẹ tôi lên, thổi vào lòng bàn tay bà.
Lúc này mẹ tôi mới ngại ngùng bỏ qua, nhưng vẫn lườm tôi một cái, quay sang nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại, vội vàng liên hệ với bộ phận PR để giải quyết sự cố.
"Hôm nay mày làm mẹ mày không vui, về nhà thì cút vào phòng giam cho tao!"
Bố tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ, như thể muốn xé xác tôi ra, đâu còn dáng vẻ dịu dàng, cưng chiều trong video nữa.
"Con biết rồi."
Tôi ngoan ngoãn trả lời, không hề bất ngờ trước phản ứng của họ, đây là thủ đoạn quen thuộc của họ.
Trong phòng giam, căn phòng tối om, tôi bị trói lại, nhét vào trong một chiếc thùng gỗ kín mít.
Cái thùng không lớn, chỉ dài khoảng 80 cm, tôi cuộn tròn người, nằm run rẩy bên trong, không thể nhúc nhích một chút nào.
Tôi giữ nguyên tư thế này, cố gắng thở đều, để tránh bị thiếu oxy rồi chec ngạt.
Năm 5 tuổi, tôi bị sốt cao không dứt, mẹ tôi nảy ra ý tưởng kỳ quặc là đưa tôi ra biển chơi s.ú.n.g nước.
Bà ấy nói: "Bị sốt thì đi chơi nước một chút cho nhanh khỏi."
Nhưng tôi bị sốt rất khó chịu, làm sao chịu nghe lời mẹ, lúc ấy tôi liền khóc lóc không chịu đi.
Bố mẹ tôi thấy tôi khóc lóc ồn ào, liền nhớ đến cách này trong một vụ b.ạ.o h.à.n.h trẻ em mà họ từng xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ lập tức trói tôi lại, nhét vào trong thùng, mặc kệ tôi khóc lóc van xin thế nào cũng không động lòng thả ra.
Họ ném tôi xuống tầng hầm, sau đó quay người bỏ đi.
Đơi đến khi họ nhớ đến tôi, thì đã qua cả 1 đêm rồi.
May mà cái thùng lúc đó không kín lắm, tôi sống sót được nhờ chút không khí ít ỏi.
Trong lúc thoi thóp, họ đã đưa tôi đến bệnh viện.
Khi tôi tỉnh lại, mẹ tôi vội vàng hỏi tôi có đồng ý không, tôi sợ hãi gật đầu lia lịa, mẹ tôi rất hài lòng, chưa đợi tôi khỏi bệnh đã vội kéo tôi ra biển.
Lần đó, để làm mẹ tôi vui, bố tôi đã cầm s.ú.n.g nước đuổi đánh tôi, còn không cho tôi phản kháng.
Tôi bị nước phun đến ướt sũng, phải quỳ xuống cầu xin họ.
Mẹ tôi được dỗ dành đến vui vẻ, cũng không quan tâm đến tôi đang ướt sũng, mà thoải mái quay người đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
Tôi cuộn tròn ở cửa phòng, nghe những lời âu yếm bên trong, cả người lạnh đến run rẩy cũng không dám làm phiền họ.
Vì tôi sợ sẽ bị nhốt lại.
Cho đến sáng hôm sau, người giúp việc đến dọn phòng mới phát hiện ra tình trạng của tôi.
Trải qua một đêm, tôi từ sốt cao chuyển thành viêm phổi.
Từ đó về sau, chỉ cần tôi làm mẹ tôi không vui, họ sẽ nhốt tôi ở đây.
Cách này vừa không để lại vết thương trên người tôi, vừa khiến tôi sợ hãi nghe lời, thật sự rất hữu dụng.
Lâu dần, tôi thực sự răm rắp nghe lời họ, cũng bắt đầu sợ bóng tối.
Trong bóng tối, tôi không thể tính được thời gian trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, não dần dần thiếu oxy, ngay trước khi tôi sắp ngất đi, cửa phòng giam lại mở ra.
4.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân từ xa đến gần càng rõ ràng hơn, cuối cùng dừng lại ở trước cái thùng.
Nắp thùng được mở ra, hô hấp lại trở nên thông thoáng, tôi há mồm thở dốc, tham lam hít lấy không khí mát lạnh xung quanh, hơi thở dần dần ổn định lại.
Vẻ mặt bố tôi lạnh lùng, ngữ điệu trầm ổn như đang nói chuyện với người lạ.
Ông ấy nói: "Nhớ cho kỹ, đây là cái giá phải trả vì đã làm mẹ mày không vui, nhớ kỹ vào."
"Giờ thì mau cút về phòng mày, không có sự cho phép của chúng tao thì không được ra ngoài."
Khi tôi về đến phòng, đã là 12 giờ đêm, còn 9 tiếng nữa là đến bài thi đầu tiên.
Tôi đặt báo thức, tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ đạc, nghĩ một chút rồi báo cáo tình hình của mình cho cô giáo chủ nhiệm, nhờ cô chuẩn bị thêm một bộ đồ dùng học tập cho tôi.
Cô giáo chủ nhiệm còn trẻ, từ trước đến nay vẫn luôn thân thiết với lớp chúng tôi, vừa nghe tôi trình bày xong thì sảng khoái đồng ý.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi kiểm tra lại tất cả những thứ cần thiết cho kỳ thi, sau khi xác nhận xong mới lên giường đi ngủ.
Tuy nhiên, thứ đánh thức tôi vào buổi sáng hôm sau không phải là tiếng chuông báo thức, mà là ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ.