Hoàng hôn dần buông, khắp nơi nhuốm màu ráng chiều.
Bầy chim dần bay về tổ, bên hồ hiếm khi náo nhiệt đến thế, ngay cả đám cây lau sậy cũng đung đưa nhẹ nhàng. Chẳng bao lâu sau đó, mặt trời từ từ lặn xuống, Công viên Bồ Nông cũng trở nên yên tĩnh.
Thương Vãn Thạc và Thời Du phải tốn nhiều công sức lắm mới dựng được lều, rồi vào trong trải chăn đệm, còn treo một cái quạt nhỏ ở giữa để tránh nóng vào ban đêm.
Thương Vãn Thạc thử thử độ thoải mái, cảm thấy không được tốt lắm, nhưng dùng cho một tối cũng được.
Bên phía Thời Du vẫn đang vật lộn với cái bàn xếp, Thương Vãn Thạc nhìn một hồi thì không nhìn nổi nữa, trực tiếp kéo mặt bàn ra, cái bàn xếp liền được dựng lên.
"Cậu không phải thường xuyên đi Ngắm chim ngoài trời sao?" Thương Vãn Thạc cười nói, "Sao trông còn xa lạ hơn cả tôi thế?"
Thời Du không có cách nào phản bác.
Cậu cũng đâu có thể nói mình lúc Ngắm chim thì dùng hình dạng con người, lúc buồn ngủ thì lấy đệm mềm từ trong túi ra ném xuống đất, sau đó biến thành bồ nông đi ngủ.
Hai người dọn dẹp khu vực cắm trại của mình cho sạch sẽ, đang định đi giúp vài nhân viên của tổ chương trình dựng lều, thì nghe thấy từ xa có một chiếc xe chạy đến, dừng lại dưới tàng cây.
Ngó từ cửa sổ vào, có thể thấy bên trong xe có đầy đủ khu vực ăn uống, phòng bếp nhỏ, nhà vệ sinh.
Anh trai quay phim cười hì hì nói: "Hai thầy tối nay ngủ lều nhé, không cần lo cho chúng tôi đâu."
Thương Vãn Thạc lúc này mới nhận ra mình cũng có thể thuê xe nhà di động!
Anh nhìn cái lều đơn sơ của mình, rồi lại nhìn xe nhà di động thoải mái kia, động lòng hỏi: "Cái này thuê ở đâu vậy?"
Anh trai quay phim: "Tiền đặt cọc một vạn."
Cảm ơn, làm phiền rồi.
Bên kia em bé bồ nông trong quả trứng cả buổi chiều rồi vẫn không có động tĩnh gì, đứa nhỏ này phá vỏ đặc biệt gian nan.
Ngay cả nhân viên chăn nuôi cũng không nhịn được phải quan tâm nhiều hơn, còn cha mẹ em bé bồ nông thì càng sốt ruột hơn nữa, hai con bồ nông canh chừng quả trứng không rời nửa bước.
Thời Du nhìn chăm chú một lúc thật lâu, nói: "Cũng không biết khi nào mới nở được."
Cậu quay sang nói với Thương Vãn Thạc: "Thầy Vãn Thạc, chúng ta phân công nhau canh chừng nhé, giờ ai canh trước nửa đêm, ai canh sau nửa đêm?"
Thương Vãn Thạc nghĩ đến thói quen sinh hoạt đều đặn của Thời Du, liền biết không thể để cậu canh chừng sau nửa đêm.
"Sau nửa đêm để tôi đi."
Sau khi xác nhận xong, anh chui thẳng vào lều đi ngủ.
Chiếc quạt nhỏ chậm rãi quay, thổi làn gió nhẹ, thỉnh thoảng có tiếng ếch và côn trùng kêu vang đan xen giao hoà, tạo thành tiếng ồn trắng tự nhiên hoàn hảo nhất.
Khi Thương Vãn Thạc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một tiếng "Gah ah" kéo anh trở về hiện thực.
Không biết con bồ nông nào đang kêu nữa.
Anh trở mình, đang định nhắm mắt lại.
"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc gah ——"
Thương Vãn Thạc: ......
Đêm hôm khuya khoắt, còn muốn tổ chức concert hả?
Thương Vãn Thạc nhịn rồi lại nhịn, lấy nút bịt tai từ trong túi ra, nhét vào lỗ tai.
Khi chuông báo thức vang lên, Thương Vãn Thạc mơ màng mở điện thoại ra xem, đã 12 giờ.
Anh ngơ ngác nhìn nóc lều, đợi đầu óc dần dần tỉnh táo lại, rồi kéo lều nhìn ra ngoài.
Đêm đen như mực, Thời Du tựa vào ghế xếp, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Dưới chân đặt một ngọn đèn cắm trại, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt cậu, hàng mi như lông quạ trông càng dày hơn, để lại bóng mờ trên gò má.
Cậu không chơi điện thoại, cũng không làm việc gì khác, chỉ ngồi đó không nhúc nhích, dường như cậu đã giữ tư thế này rất lâu.
Thương Vãn Thạc kéo một chiếc ghế xếp qua ngồi xuống bên cạnh Thời Du, Thời Du nghe thấy động tĩnh lúc này mới như sống lại.
"Bây giờ tình hình thế nào rồi?" Anh giơ ống nhòm lên, nhìn về phía tổ chim bồ nông.
Vỏ trứng chim non đã bị cắt ra một lỗ nhỏ.
Thời Du nói: "Bây giờ đang trong giai đoạn thứ hai, nó sẽ bắt đầu mở rộng lỗ hổng này từng chút một, sau đó đến giai đoạn thứ ba sẽ cố gắng chui ra từ lỗ hổng đó, hoàn thành việc phá vỏ."
Cậu im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ giọng nói: "Đây là một quá trình rất khó khăn, không biết đã có bao nhiêu bồ nông nhỏ chết trong giai đoạn này."
Một khi có vấn đề gì xảy ra, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc phá vỏ của bồ nông nhỏ.
Thương Vãn Thạc nhìn xung quanh, các gia đình bồ nông khác đều ngủ yên ổn, chỉ có cặp vợ chồng nhà này nghe thấy chút động tĩnh là lại mở mắt ra, xem tình hình của con mình.
Đêm nay là một đêm không ngủ.
Thương Vãn Thạc khẽ hỏi: "Có phải sẽ không nhanh như vậy đúng không?"
Thời Du gật đầu, ánh mắt vô định nhìn vào một điểm, hơi ngẩn người.
"Vừa nãy cậu chỉ ngồi đây ngẩn người thôi à?" Thương Vãn Thạc khó hiểu hỏi: "Không làm gì hết sao?"
Nói đến việc này, Thời Du cuối cùng cũng không còn giống như con rối gỗ đờ đẫn nữa.
Cậu cầm máy ảnh lên, chân hơi đung đưa, đưa những tấm ảnh đã chụp cho Thương Vãn Thạc xem: "Tôi đã chụp được Cú vọ phương Bắc."
Cú vọ phương Bắc là một loại cú mèo, trên nền lông vũ trắng xen lẫn những đốm nâu, cái đầu tròn vo trông như đầu mèo con không có tai.
Cú vọ phương Bắc*: Ninox japonica
Điểm thu hút nhất chính là đôi mắt vừa to vừa sáng.
Thương Vãn Thạc tự dưng nhớ đến câu hát kia.
Đôi mắt trừng to như chiếc chuông đồng.
(*Ost hoạt hình Cảnh sát trưởng mèo đen, ngay câu *****ên.)
Bỏ mẹ! Trong não bắt đầu phát nhạc rồi!
Thời Du không chỉ chụp một tấm, trong đống ảnh chụp có một tấm con Cú vọ phương Bắc hình như nhận thấy có người đang chụp mình, giận dữ nhìn vào ống kính.
Nhìn qua màn hình, Thương Vãn Thạc cũng cảm thấy mình như đang bị chửi.
Hơn nữa còn chửi rất hăng.
Thương Vãn Thạc bắt đầu nảy sinh hứng thú với việc Ngắm chim ban đêm: "Ngắm chim vào buổi tối có gì khác so với ban ngày không?"
"Các loài chim chóc khác nhau xuất hiện vào từng thời điểm khác nhau." Thời Du nói, "Buổi tối...... nhìn chung sẽ phải thử thách thị lực nhiều hơn."
"Nhưng mà tôi thường không thích Ngắm chim vào ban đêm cho lắm, đôi khi máy ảnh và ánh đèn cũng sẽ ảnh hưởng đến chim chóc."
Thương Vãn Thạc chộn rộn háo hức: "Hay là chừng nào cậu đi dã ngoại Ngắm chim, cũng dẫn tôi đi cùng đi."
Cảm thấy ngắm chim chóc so với việc đi quay chương trình còn thú vị hơn nhiều.
Thời Du yên lặng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Được, nếu có cơ hội."
Nghĩ lại Thương Vãn Thạc bình thường chắc cũng khá bận rộn, có lẽ cũng chỉ là lời nói vô tâm thôi.
Thời gian không còn sớm, Thương Vãn Thạc hỏi: "Cậu có muốn vào trong nghỉ ngơi không? Chúng ta đổi ca đi."
Thời Du chậm rãi ngáp một cái, đuôi mắt ứa ra vài giọt nước mắt, "Tôi còn có thể ở thêm một lúc nữa."
Thương Vãn Thạc cũng không khuyên nhiều, thấy em bé bồ nông trong thời gian ngắn chưa thể phá vỏ được, tiện thể mở điện thoại lên xem coi có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Vừa mở WeChat đã thấy mẹ gửi cho anh một bức ảnh.
Trong vườn hoa nhà mình đặt một cái bếp nướng BBQ, trên đó đang nướng hải sản tươi sống, thịt thà rau củ.
[Mẹ]: Con của ta, mẹ nhớ con, khi nào về nhà?
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Qua vài ngày nữa.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Khuya rồi mẹ đừng gửi cho con mấy thứ này, con sống cực khổ lắm.
Anh nhìn thoáng qua hộp mì ăn liền để trên bàn xếp, tiện tay chụp ảnh gửi cho mẹ.
[Mẹ]: Đáng thương quá OVO.
Không bao lâu sau.
[Mẹ]: ?
Mẹ: Đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh con còn có con gái à?
Thương Vãn Thạc cũng không ngờ mẹ ruột hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ, vội vàng mở ảnh ra xem kỹ lại, lúc này mới phát hiện mình đã vô tình chụp cả chân của Thời Du vào.
Vừa thon vừa trắng, chẳng trách mẫu hậu lại hiểu lầm.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Là con trai, cộng sự của con trong chương trình.
[Mẹ]: Con trai thì không sao, nhưng con không được làm loạn bên ngoài, liệu hồn không là mẹ đánh gãy chân.
Thương Vãn Thạc điên cuồng cam đoan, thề độc các kiểu.
[Mẹ]: Thật ngoan : )
[Mẹ]: Dạo này họ hàng nhà mình đều thấy video kia của con rồi, khi nào về nhà chuẩn bị thị phạm một chút, biểu diễn cho chúng ta xem xem con bế bồ nông kiểu gì nhé?
Ai về nhà cũng không thoát khỏi được cảnh phải biểu diễn tiết mục.
Thương Vãn Thạc cạn lời.
Không phải chứ, anh biết đi đâu tìm một con động vật được ưu tiên bảo vệ cấp quốc gia mang về nhà đây trời?
Thương Vãn Thạc đành phải tắt khung chat đi, mắt bỗng nhiên chợt thấy đầu Thời Du gật gà gật gù, buồn ngủ đến mức sắp ngã về sau.
Anh nhanh chóng đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ một phen, "Hay là cậu đi ngủ trước đi? Dù sao tôi cũng tỉnh rồi, vừa hay đổi ca luôn."
Thời Du tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Thương Vãn Thạc một chốc, mím môi nói: "Không cần đâu, sau nửa đêm khá nhàm chán, tôi ở đây với anh."
"Vậy ít nhất cậu cũng nên lấy điện thoại ra chơi một chút đi." Thương Vãn Thạc bất đắc dĩ nói, "Chỉ ngồi không chắc chắn sẽ rất buồn ngủ. Có thể lấy ảnh của cậu ra chỉnh sửa, đăng lên cho Weibo đỡ mọc rêu."
Thời Du bối rối: "Sao phải đăng lên Weibo?"
Thương Vãn Thạc nghẹn lời, vắt hết óc mới nghĩ ra được một lý do.
"Cậu xem nè, tại sao bình thường official weibo của Thế giới Thủy Cầm lại phải đăng một số ảnh chim chóc lên Weibo? Thứ nhất là để củng cố fans một chút."
"Thứ hai là...... Thế giới Thủy Cầm xuất phát từ mục đích phúc lợi công cộng, có thể khiến công chúng quan tâm đến một số loài chim hơn. Mạng internet là một nền tảng rất tốt, cậu cũng có thể thử chia sẻ thành quả chụp ảnh của mình trên mạng, tiện thể giao lưu với những người cùng sở thích."
Kỹ thuật chụp ảnh của Thời Du khá tốt, chỉ là không mấy khi quan tâm đến Weibo, nếu không chắc giờ cũng có chút danh tiếng rồi.
Cậu trai trẻ nghe vậy, cúi đầu chọn vài tấm ảnh Cú vọ phương Bắc thật đẹp, chỉnh màu sơ sơ, rồi chuẩn bị đăng lên Weibo.
Thương Vãn Thạc thấy cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ căm thù cay đắng hồi lâu.
Cuối cùng, Thời Du vươn ngón tay ra, gõ lên bàn phím bốn chữ "Cú vọ phương Bắc".
Thương Vãn Thạc: "...... Ừm, không phải tôi nhiều chuyện đâu, chỉ muốn góp ý cho phần chú thích của cậu chút thôi."
"Chúng ta có thể viết mở đầu thú vị hơn một chút, rồi sau đó mới thêm phần kiến thức phổ cập khoa học được không?"
Thời Du ngẩng đầu: "Viết mở đầu thú vị như thế nào?'
Thương Vãn Thạc: "Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nghĩ xem."
Thời Du trực tiếp đưa điện thoại cho anh.
Thương Vãn Thạc xóa chữ "Cú vọ phương Bắc" đơn giản đi, đổi thành "Con chim có đôi mắt trừng to như chiếc chuông đồng".
Sau đó để trống một dòng, dán tên thật của loài chim này lên, giới thiệu ngắn gọn về tập tính sinh hoạt của Cú vọ phương Bắc một chút, chúng thường xuất hiện ở đâu.
Để Thời Du kiểm tra qua một lượt, xác nhận không có lỗi kiến thức cơ bản nào, rồi mới đăng lên Weibo.
Cũng không xem lại, đã trả điện thoại cho Thời Du.
Khi vừa trao đến tay Thời Du, phần thông báo của Thời Du đột nhiên nổ tung, tiếng ting ting vang lên liên tục không ngừng.
Thời Du xem qua những bình luận đột ngột tăng lên, vẻ mặt dần dần đờ ra.
"Mấy cô ấy...... đang làm gì vậy?"
Hơi lạ nha, lần trước Weibo của Thời Du còn không có ai quan tâm mà, chẳng lẽ vì mình thả like nên fans đều bị thu hút qua đấy?
Thương Vãn Thạc cũng mở Weibo ra, lướt qua xem xét một chút.
Phần bình luận của Thời Du đã bị chiếm đóng hoàn toàn.
Không ai để ý đến con cú cọ với ánh mắt hung dữ, cách một màn hình cũng có thể mắng chửi người ta.
Mà là liên tục spam đi spam lại với những câu khác nhau.
[Em trai, đừng đăng ảnh chim nữa, muốn xem selfie.]
[Không muốn xem chim, muốn xem selfie.]
[Câm miệng!! Chim cũng muốn xem!! (Hê hê)]
___