Thời Du tay chân luống cuống vội vàng tắt điện thoại.
Gương mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng, cậu thậm chí còn không dám đọc kỹ cư dân mạng đang nói cái gì.
Xem chim?
Chim mà mấy cô ấy nhắc đến và chim mà cậu hiểu...... có phải là cùng một loài không?
Thương Vãn Thạc lướt Weibo, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thời Du có nhiều bình luận đến vậy.
Tài khoản chính thức của <Cùng đến đây Ngắm chim nào> đã công bố danh sách các nhiếp ảnh gia chim hoang dã.
Không giống với cách công bố long trọng cho từng nghệ sĩ khách mời, bốn vị nhiếp ảnh gia chim hoang dã đều được gộp chung vào một bài đăng Weibo.
Giống như khoảnh khắc lần *****ên Thương Vãn Thạc gặp Thời Du, bức ảnh của Thời Du cũng nổi bần bật giữa ba nhiếp ảnh gia còn lại.
So sánh như vậy, những nhiếp ảnh gia còn lại trông kém sắc hơn hẳn.
Thêm nữa còn có tấm ảnh Thương Vãn Thạc và Thời Du bày quán mấy ngày trước, dù cư dân mạng lật tung trời cũng không tìm ra được lai lịch của Thời Du, trực tiếp khơi dậy sự tò mò của mọi người. Ngay khi tài khoản chính thức vừa mới công bố, lượt chia sẻ của bài đăng này thậm chí còn cao hơn cả bài công bố của Thẩm Tri.
Đây là lần *****ên Thời Du đối mặt với tình huống này nên cực kỳ không quen, cậu nhìn về phía Thương Vãn Thạc cầu cứu: "Giờ tôi phải làm sao đây?"
Thực ra có nhiều người chú ý như thế có lẽ cũng là chuyện tốt, nhưng mấy người đó bình luận cứ như sói đói hổ dữ vậy.
Nghĩ đến tình huống của Thời Du, Thương Vãn Thạc đề nghị nói: "Hay là cậu thử bình luận lại một số kiến thức khoa học xem?"
Thời Du đỏ mặt, copy đại một đoạn trên mạng rồi dán vào phần bình luận, chú thích nguồn đầy đủ, kiên nhẫn chờ đợi những người bạn cùng chung đam mê chim chóc đến thảo luận với mình.
Nhưng cậu phải thất vọng rồi.
Bình luận lại một lần nữa ào ạt đổ về.
[Ừm ừm, hóa ra loài chim này gọi là Cú vọ phương Bắc à, chị biết rồi, giờ có thể cho xem ảnh được không?]
[Biết là Cú vọ phương Bắc rồi, muốn xem ảnh của em nữa.]
Thương Vãn Thạc bỏ cuộc.
Anh nhắm mắt lại: "Không sao, tuy phương hướng phát triển có hơi kỳ lạ, nhưng ít ra họ đều nhớ con chim này tên gì."
Cũng coi như đã đạt được mục đích theo cách gián tiếp.
Sau khi bị trêu chọc qua một lớp màn hình, Thời Du tỉnh ngủ hẳn luôn.
Chuông báo thức trên điện thoại lại vang lên, cậu đi đến bên giá ba chân, kiểm tra xem máy ảnh còn pin không.
Thương Vãn Thạc hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Thời Du đáp: "Lãnh đạo giao nhiệm vụ, phải quay video time-lapse toàn bộ quá trình chim non phá vỏ để đăng lên mạng."
Quay time-lapse khá nặng máy, thỉnh thoảng còn phải theo dõi một số thông số, bao gồm cả pin máy ảnh.
Thương Vãn Thạc lúc này mới hiểu ra: "Hèn gì cậu không chịu vào lều ngủ."
"Hay là cậu nói tôi biết những thứ cần chú ý đi, tôi giúp cậu theo dõi cho."
Thời Du lắc đầu, khéo léo từ chối hảo ý của Thương Vãn Thạc.
Cậu vẫn không thích làm phiền người khác quá nhiều khi cậu có thể tự mình làm mọi việc.
Thương Vãn Thạc không thể thuyết phục được cậu, đành phải tiếp tục quan sát tình hình của bé bồ nông thêm một lúc.
Lỗ vỡ cũng khá to rồi, thậm chí có thể thấp thoáng nhìn thấy bồ nông nhỏ bên trong.
Em bé bồ nông bắt đầu không ngừng cố gắng thử chui ra khỏi vỏ trứng, nhưng tiếc là lỗ vỡ vẫn còn hơi nhỏ đối với nó.
Đến giai đoạn thứ ba rồi sao?
Ở giai đoạn thứ ba, chim non bồ nông sẽ dùng sức chân và phần cổ để đẩy bản thân ra khỏi vỏ trứng, đây là giai đoạn vất vả nhất.
Bồ nông cha và bồ nông mẹ lúc này cũng mở to mắt, vẫn luôn quan sát hành động của đứa nhỏ.
Quá trình này có thể mất đến vài tiếng đồng hồ.
Cũng không biết mình đã nhìn được bao lâu, Thương Vãn Thạc bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt hơi tê nhức, không để ý một chút đã dùng mắt quá độ rồi.
Anh nhắm mắt tại chỗ nghỉ ngơi một lát, tự làm vài động tác massage mắt cho mình.
Khi đang định lấy thuốc nhỏ mắt từ trong túi ra, Thương Vãn Thạc đột nhiên cảm thấy sức nặng nào đó đè lên vai mình.
Anh quay đầu lại nhìn, thì thấy Thời Du không chịu nổi nữa, ngã vào người anh ngủ thiếp đi.
Thương Vãn Thạc bỗng có chút hoảng loạn.
Tiện tay đặt thuốc nhỏ mắt lên bàn, Thương Vãn Thạc vòng tay qua ôm lấy vai Thời Du, kéo cậu vào lòng, nghe thấy được tiếng hít thở nhỏ nhẹ rất rõ.
Đã nói có thể chống đỡ được mà?
Thương Vãn Thạc bất đắc dĩ khẽ gọi tên cậu.
Thời Du không có phản ứng gì.
Thương Vãn Thạc dần dần nín thở, thậm chí không dám cử động mạnh, sợ làm Thời Du tỉnh giấc.
Hai người cứ thế tựa vào nhau một lúc, cho đến khi nửa người Thương Vãn Thạc tê rần.
Lúc này anh mới phát hiện, Thời Du thực sự đã ngủ say.
Chân trời dần dần hửng sáng, xung quanh vẫn còn chìm trong bóng tối, một số loài chim đã bay ra khỏi tổ kiếm ăn.
Thời Du mệt đến nỗi như con búp bê ngoan ngoãn, để mặc người ta đùa nghịch.
Thương Vãn Thạc khẽ lay tay Thời Du, sau khi xác nhận sẽ không làm cậu thức giấc mới dứt khoát bế ngang người cậu lên.
Thời Du khá nhẹ.
Anh bế cậu đi đến bên lều, đến lúc đó mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Khóa lều đã bị anh kéo lên rồi.
Thương Vãn Thạc: ......
Anh vội dùng ánh mắt ra hiệu cho anh trai quay phim đang trực, anh trai quay phim cũng hiểu ý, vươn một tay ra giúp Thương Vãn Thạc kéo khóa lều.
Thương Vãn Thạc thuận thế bế Thời Du chui vào.
Không gian trong lều chật chội, sau khi Thương Vãn Thạc đặt Thời Du nằm xuống, bản thân anh gần như đã đè nửa người lên người Thời Du.
Anh vội vàng đứng dậy, không cẩn thận đập đầu vào nóc lều.
Lúc này Thời Du lại động đậy.
Thương Vãn Thạc giữ nguyên tư thế ôm đầu, nhìn cậu lật người dưới thân mình.
Rồi lại ngủ tiếp.
Hú hồn.
Chim non bên kia sắp nở, Thương Vãn Thạc lại chui ra khỏi lều, trở về vị trí của mình.
Cuối cùng cũng được nhỏ mắt QAQ
Trời đã hửng sáng.
Thương Vãn Thạc chuẩn bị máy ảnh, lấy ống nhòm ra xem tình hình con bồ nông nhỏ một chút.
Một sinh vật bé nhỏ da thịt hồng hào đang cố gắng thoát ra khỏi vỏ trứng, nửa cái đầu đã nhô ra ngoài.
Nó há cái mỏ rất to, không ngừng kêu la, hai chân vẫn đang cố gắng vùng vẫy, tranh thủ đẩy toàn bộ cơ thể ra ngoài.
Cha mẹ bồ nông sốt ruột đứng bên cạnh quan sát, nhưng không hề trợ giúp.
Đây là bước *****ên để sinh tồn trong tự nhiên của các loài chim hoang dã.
Dần dà, tia nắng vàng *****ên đi qua đường chân trời, chiếu xuyên qua mây mù, rọi lên thân hình chú chim non vừa chào đời.
Cuối cùng, nó dùng sức đập mạnh vào khe nứt, thoát ra khỏi vỏ.
Ngay cả mặt trời đang lên cũng chào đón một sinh mệnh mới.
Mây mù tan biến, sáng rõ càn khôn.
......
"Được rồi, chúc mừng các vị khách mời đã làm việc chăm chỉ trong thời gian qua, để chúng ta có thể kết thúc sớm kỳ ghi hình *****ên!"
Đạo diễn đứng phía trước, mấy vị khách mời ngồi tại vị trí như lúc mới đến, đồng thời vỗ tay.
Đạo diễn: "Không biết trong thời gian qua, mọi người có thu hoạch thú vị gì từ hoạt động Ngắm chim hay không? Hay là từng người một chia sẻ đôi chút nhé."
Ý là hãy nói cảm nhận của bản thân.
Diệp Kiểu Nguyệt nghiêm túc nói một chút về suy nghĩ của mình: "Thu hoạch lớn nhất là được trải nghiệm đỡ đẻ cho vẹt từ khoảng cách gần, cảm giác này thật khó quên."
"Thực ra tôi thấy cảm nhận lớn nhất tôi có được trong lần này chính là...... cảm thấy mỗi sinh vật đều rất vất vả, sinh ra chỉ là bước *****ên nhỏ bé, tương lai còn rất nhiều thử thách hơn nữa." Từ Uy nói: "Tiếp theo còn phải khám phá quá trình từ trưởng thành đến khi qua đời của một chú chim, tôi tin chương trình này sẽ mang đến cho tôi càng nhiều bất ngờ hơn nữa."
Từ Uy cao lớn, nhưng tâm tình rất dễ cảm động, nói liên tục rất nhiều, thậm chí còn không kìm được rơi lệ.
Đến lượt Thẩm Tri, y giật mình một cái, "Khụ, một khi đã vậy, thì tôi kể về cảm giác bị bồ nông rượt đuổi đi."
Hầu hết mọi người tại hiện trường đều không nhịn được mà cười.
Mấy ngày nay có ai mà chưa thấy cảnh Thẩm Tri bị đại quân bồ nông truy đuổi thảm hại trên mạng, ngược lại nhân vật chính ban đầu là Thương Vãn Thạc, còn có chú bồ nông nhỏ Ngư Ngư lại bị mọi người quên lãng.
Sau đó, ống kính hướng về phía hai người Thương Vãn Thạc và Thời Du, màn hình lớn ngay lập tức hiện lên khuôn mặt của hai người.
Người này trông còn tàn tạ hơn người kia.
Tóc rối bù xù như vừa bị đánh bom, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ đã bị dựng đầu dậy đi làm.
Đạo diễn: "Ấy...... Thầy Thương có gì muốn nói không?"
Micro được đưa cho Thương Vãn Thạc.
Cơn mệt mỏi vì thức trắng cả đêm ập đến, sau khi chụp xong ảnh anh lập tức chui vào lều chen chúc với Thời Du suốt hai tiếng đồng hồ.
Vốn còn tưởng có thể ngủ nướng đến tận trưa.
Kết quả vừa mới gửi ảnh xong, đạo diễn đã tập trung mọi người lại để chuẩn bị cho buổi đánh giá, ít nhất phải đến chiều buổi ghi hình mới kết thúc.
Thương Vãn Thạc cảm giác bản thân sắp đột tử đến nơi rồi.
Đầu óc mụ mị, nhìn chằm chằm màn hình lớn thật lâu, Thương Vãn Thạc tự dưng ngáp một cái.
Thời Du cũng ngáp theo.
Đạo diễn lấy lại micro, "Được rồi, có vẻ thầy Thương đã dùng hành động để thể hiện cảm nhận của mình rồi, không sao, đợi sau khi quay xong là có thể ngủ một giấc ngon!"
Dường như sợ hai người họ thực sự ngã gục tại chỗ, tổ đạo diễn vội vàng đẩy nhanh tiến độ chương trình, chuyển thẳng đến phần trao giải nhiệm vụ phụ.
Việc ai đứng nhất chẳng có gì kịch tính nữa, dù sao Thương Vãn Thạc bày quán bán hàng kiếm được cả đống tiền.
Anh và Thời Du còn chưa kịp nghỉ ngơi được xíu nào, đã bị kéo lên sân khấu trao giải.
Đạo diễn: "Hai vị nói đôi lời cảm nghĩ về giải thưởng đi?"
Thương Vãn Thạc nhìn chằm chằm chiếc cúp đơn giản trong tay, lại ngáp cái nữa.
Mọi người: ......
Đừng ngáp nữa, ngáp nữa thì cả trường quay lăn ra ngủ mất!
Đạo diễn trực tiếp bỏ qua phần này.
Từng giai đoạn được sắp xếp từ trước bị đảo lộn hết, nụ cười trên mặt đạo diễn dần dần trở nên gượng gạo, thậm chí lười nói cả lời dẫn, trực tiếp cho chiếu từng tấm ảnh lên màn hình lớn.
Do loài chim được phân chia khác nhau, nên Từ Uy và Diệp Kiểu Nguyệt của nhóm vẹt được quan sát vẹt con nở ở khoảng cách gần.
Ảnh của Diệp Kiểu Nguyệt chụp hình chim non nằm trong đống cỏ khô.
Từ Uy sau khi được nhân viên chăn nuôi đồng ý, đã bế chú vẹt con trong lòng bàn tay, nửa cái vỏ trứng vẫn dính trên cơ thể bé vẹt.
Quy củ đúng mực, không có gì mới mẻ.
Cho đến khi bức ảnh của Thương Vãn Thạc xuất hiện, mới khiến mọi người sáng mắt ra.
Ánh bình minh le lói, xung quanh đều tối tăm, chỉ có một tia nắng xuyên qua bóng tối, chiếu lên bé bồ nông mới chào đời chưa được bao lâu.
Dù là từ bố cục, ánh sáng hay bất cứ yếu tố nào khác.
So với lần chụp ảnh *****ên, thì tấm ảnh này của Thương Vãn Thạc quả thực tiến bộ vượt bậc.
Diệp Kiểu Nguyệt nháy mắt với Thương Vãn Thạc một cái: "Thầy Thương giỏi quá ta, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi."
Thương Vãn Thạc không phản ứng, mắt thấy anh lại chuẩn bị ngáp nữa.
Diệp Kiểu Nguyệt: ......
Không xong, cô cũng bị lây nhiễm mất.
Xuất hiện cuối cùng là bức ảnh của Thẩm Tri.
Hai người kia rõ ràng đang chờ xem trò vui, dù sao thì vụ Thẩm Tri bị nhân viên chăn nuôi đuổi ra ngoài đã lan truyền với tốc độ chóng mặt khắp tổ chương trình...
Trước sự mong đợi của mọi người, một tấm ảnh bất ngờ xuất hiện trên màn hình lớn.
Thẩm Tri chỉ để lộ một bàn tay ra trước ống kính, giơ dấu chữ V.
Đằng sau bàn tay, có một con thú bông Ngư Ngư được đặt vào trong vỏ trứng đà điểu rỗng, bên cạnh còn viết hai chữ to tướng — Chim non.
Sợ người khác nhìn không hiểu, hai chữ "Chim non" thậm chí còn có mũi tên chỉ vào thú bông Ngư Ngư.
___
Cát: Bữa lướt fb thấy ảnh hồi bé của bồ nông.
Há há há, nhỏ xấu xí lớn xấu xa, phản diện trời sinh chính là ta há há