Thương Vãn Thạc khẽ nhướng mày liếc mắt nhìn một cái, thầm bội phục Thẩm Tri từ tận đáy lòng.
Tuy tấm ảnh *****ên và tấm thứ hai của Thẩm Tri chưa đạt đến đẳng cấp nghệ thuật sang xịn mịn mà tổ chương trình yêu cầu, nhưng hiệu ứng giải trí thì hoàn toàn kéo đầy vạch.
Hèn chi người ta nổi tiếng, biết tạo điểm nhấn quá mà.
Thẩm Tri nhìn phản ứng của mọi người, cảm thấy rất hài lòng, cười cười nói: "Nghĩ đến cách chụp bức ảnh này chủ yếu vì xuất phát từ việc bảo vệ chim non...... Đụng chạm trực tiếp hay đèn flash, tiếng màn trập khi chụp ảnh đều ảnh hưởng đến sinh hoạt của chim non, nên tôi nghĩ đến việc dùng thú bông Ngư Ngư - tiểu minh tinh của Công viên Bồ Nông thay thế."
"Vừa đạt được mục tiêu, vừa không quên tâm ý ban đầu của tổ chương trình, truyền đạt tư tưởng bảo vệ chim non đến người hâm mộ."
Thương Vãn Thạc: "......"
Chỉ một câu nói, trực tiếp tát thẳng mặt tất cả các khách mời khác có mặt tại đây.
Chưa nói đến việc tự dưng ăn nói lắt léo đánh tráo khái niệm.
Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy bốc trúng vẹt, đã có lợi thế tự nhiên trong việc đoạt giải quán quân, hơn nữa cũng được nhân viên chăn nuôi hướng dẫn, có thể tiếp xúc với một số loài vẹt cảnh phổ biến.
Tiếp đến là vấn đề đèn flash và âm thanh màn trập khi chụp ảnh.
Rất nhiều nhiếp ảnh gia chim hoang dã đã cố gắng khắc phục vấn đề này, bằng cách dùng ống kính tele và ống nhòm để ngắm chim từ xa.
Nếu không phải từng thấy thiết bị dẫn dụ chim Thẩm Tri đặt.
Nếu không phải ngày đó nhìn thấy Thẩm Tri và Triệu Vĩ Chính leo rào, có ý đồ trực tiếp trộm chim bồ nông.
Thương Vãn Thạc thật sự đã tin mấy lời bịa đặt của y.
Hiệu ứng giải trí thì có rồi đó, nhưng đến ngày sự thật bị phanh phui, hiện trường lật xe chắc thảm thiết lắm đây.
Bầu không khí xấu hổ im lặng vài giây.
Ngoại trừ người của tổ chương trình, không có mấy ai hùa theo y.
Thương Vãn Thạc thậm chí có thể tưởng tượng được tình cảnh khi câu nói này được phát sóng, trên mạng sẽ trải qua gió tanh mưa máu đến mức nào.
Tự châm cho mình một ngọn nến.
Thẩm Tri cũng không bực bội, lại cười ngượng ngùng: "Nói về việc tại sao lại chọn thú bông Ngư Ngư, là vì thông qua chương trình này mà tôi mới phát hiện con bồ nông nhỏ này với tôi thật sự rất hợp nhau, hy vọng kỳ sau tôi có thể tiếp xúc với nó nhiều hơn."
Thời Du cảm giác như bị dính cứt lên người.
Ai! Muốn! Tiếp! Xúc! Với! Anh! Nhiều! Hơn!
"Bức ảnh của thầy Thẩm Tri cũng rất sáng tạo." Đạo diễn cười ha hả hòa giải, "Vì các vị nhiếp ảnh gia đều được ghép đôi hết rồi, để tránh bất kỳ hành vi thiên vị nào xuất hiện, chúng tôi sẽ dùng phương án bình chọn online."
"Giấu tên đăng ảnh của các vị khách mời lên, để cho cư dân mạng bình chọn!"
Thương Vãn Thạc trầm mặc.
Thế có công bằng hơn không?
Không! Không hề!
Nghệ sĩ vẫn có thể sử dụng các kiểu ám chỉ khác nhau, để fans nhận ra bức ảnh nào là của mình.
Sau đó hoàn toàn biến thành cuộc chiến của các fans.
Được rồi, dù sao cũng là show giải trí, không thể đòi hỏi công bằng được chỗ nào.
Sau khi kết thúc quy trình quay chụp, Thương Vãn Thạc về căn nhà gỗ nhỏ thu dọn hành lý, thuận tiện nhờ chị Từ đặt vé máy bay cho mình.
Chị Từ còn đang lải nhải qua điện thoại: "Gần đây có rất nhiều hợp đồng quảng cáo tìm đến, anh thật sự không nhận sao? Bên đó báo giá rất hào phóng đó, thời gian anh về nhà cũng đâu được bao lâu, hay là nhận vài hợp đồng quảng cáo đi?"
Cô đè nén sự phấn khích trong lòng, thốt ra một câu: "Anh có biết mức giá cao nhất họ trả là bao nhiêu không? Ngay cả phần tôi được chia cũng có thể có được 50 vạn! Là 50 vạn đó!"
Thương Vãn Thạc: "Lát nữa sẽ chuyển 50 vạn cho chị, chị được nghỉ phép có lương cho đến khi tôi đi làm lại."
Chị Từ: ......
Chị Từ: "Được rồi, ông chủ yêu quý nhất của chị!"
Cô dứt khoát cúp máy, không làm phiền Thương Vãn Thạc nữa.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Thương Vãn Thạc muốn đi gặp Ngư Ngư một lần.
Ban đầu đã hứa hẹn hôm sau sẽ đến thăm bồ nông nhỏ, kết quả là lúc đến nơi lại không thấy Ngư Ngư đâu.
Lần này anh đã nắm chắc được thời gian Ngư Ngư xuất hiện, lại ra bờ hồ.
Trong đàn chim bay, vẫn không thấy bóng dáng Ngư Ngư.
Đúng lúc này, Tiểu Lý đang xách hộp thuốc, chuẩn bị đi kiểm tra tình trạng một con bồ nông bị thương.
Thương Vãn Thạc vội vàng chặn anh ta lại: "Xin chào, cho hỏi Ngư Ngư giờ đang ở đâu vậy?"
Tiểu Lý khựng lại, biểu cảm kỳ quái: "Ngư Ngư đi công tác rồi."
Thương Vãn Thạc: ?
Thương Vãn Thạc: "Bồ nông cũng phải đi công tác?"
Tiểu Lý ăn nói ngắc ngứ giải thích, "Uầy, cái này thật ra cũng không khó hiểu lắm, anh xem, giống như cổ vật trong viện bảo tàng cũng được mượn đi triển lãm, Ngư Ngư chắc chắn cũng được sở thú khác mượn."
Nhưng phải bay tới bay lui khắp nơi như vậy, Ngư Ngư thật sự không bị stress sao?
Thương Vãn Thạc vẫn giữ thái độ hoài nghi, "Ồ, là như vậy à."
Trở về nhà gỗ lấy hành lý, Thương Vãn Thạc phát hiện Thời Du cũng vội vàng rời đi, nhưng lại bỏ quên nắp ống kính trong phòng, còn là đồ mới toanh.
Thương Vãn Thạc lập tức chụp ảnh gửi cho Thời Du, tránh cho thế giới lại có thêm một người thương tâm.
[Thời Du]: !!!
[Thời Du]: Cảm ơn thầy Vãn Thạc, vừa nãy không tìm thấy nắp ống kính tôi suýt khóc luôn á QAQ
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Giờ cậu đang ở đâu, tôi đem qua cho.
[Thời Du]: À...... tôi đi công tác rồi, không còn ở Thế giới Thủy Cầm nữa, lần sau gặp tôi lấy vậy.
Kỳ quái thật.
Sao Thời Du và Ngư Ngư đều đi công tác hết vậy?
Thương Vãn Thạc cúi đầu gõ chữ.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Hay cậu gửi địa chỉ khách sạn qua cho tôi, dùng X Phong chắc sẽ đến nhanh thôi.
(X Phong*: Tên hãng vận chuyển.)
[Thời Du]: Tôi vẫn chưa đặt khách sạn, cảm ơn anh, thật sự không cần đâu.
Thôi vậy.
Thương Vãn Thạc chỉ có thể cất nắp ống kính của cậu đi.
Chuyến bay về nhà gần nhất là vào rạng sáng, Thương Vãn Thạc trực tiếp đặt phòng khách sạn ngủ bù, tiện thể đợi trợ lý đến.
Chờ tới lúc đến khách sạn, khoảnh khắc thực sự ngã nhào xuống chiếc giường to bự êm ái, tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng một lát.
Cuối cùng, cũng đến lúc, chào đón giây phút được ngủ một mình một giường!
Thương Vãn Thạc nằm xoài ra giường như hình chữ "đại" 大, tiện thể đeo bịt mắt hơi nước lên cho mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon để bù đắp những ngày thiếu ngủ vừa qua.
Một giờ sau, Thương Vãn Thạc trở mình.
Hai giờ sau, Thương Vãn Thạc mở điện thoại lên lướt video ngắn, cười khặc khặc không ngừng.
Ba giờ sau, Thương Vãn Thạc thấy cứ thế này không ổn, nhất định phải ngủ bù cho đã! Thế là lại tắt điện thoại, nhắm mắt lại.
Năm giờ sau, anh phát hiện mình không tài nào ngủ được.
Cảm giác bên cạnh cứ trống trải, thiếu vắng một người.
Cũng không có ai đang ngủ ngon bỗng nhiên lại áp sát qua đây, ôm lấy anh.
Toang rồi.
Thương Vãn Thạc giựt giựt mái tóc rối xù như chuồng gà của mình.
Mấy ngày nay ngủ với Thời Du thành thói quen, bây giờ ngủ một mình không được!
Cứ có cảm giác...... cảm giác...... như trong ***** thiếu vắng ai đó.
Thương Vãn Thạc hoảng sợ lấy gối che đầu, thống khổ gào một tiếng.
Thói quen thay đổi quá đột ngột, chưa kịp chuẩn bị cái gì hết.
Vì thế Thương Vãn Thạc chỉ có thể mở to mắt, đợi trợ lý nhỏ đến khách sạn đón mình ra sân bay.
Trợ lý nhỏ lâu ngày không gặp anh, gặp cái bị dọa cho giật mình: "Anh Thương, sao anh đen thế này?!"
Thương Vãn Thạc chậm rãi quay đầu.
Ngày nào cũng phải phơi nắng, có thể không đen sao?
Thấy Thương Vãn Thạc ngáp một cái, trợ lý nhỏ chu đáo đưa cho anh một ly Americano đá: "Vừa hay em mới mua cà phê, anh Thương nếu buồn ngủ thì uống cho tỉnh táo chút."
Thương Vãn Thạc cạn lời, đối diện với vẻ mặt "Anh xem em chu đáo thế này mau mau tăng lương cho em đi" của trợ lý, muốn từ chối mà chẳng nói nên lời.
Anh nhận lấy ly cà phê, mát mát lạnh lạnh, trên thành ly còn có giọt nước đọng lại.
"...... Cảm ơn cậu nhiều nha."
Đã không ngủ được rồi mà còn mua cà phê cho anh uống, thật là chu đáo quá đi à.
Sân bay về đêm vẫn còn đông đúc dòng người vội vã qua lại, trợ lý đưa anh đến cửa an ninh rồi lái xe về.
Thông qua tấm kính phản chiếu, Thương Vãn Thạc có thể thấy rõ quầng thâm mắt đen xì của mình, 12 giờ đêm vẫn ngang ngược đeo kính râm lên.
Đi vào phòng chờ, Thương Vãn Thạc vừa ăn đồ ăn vừa lướt Weibo.
Mấy ngày nay master fansite của anh cũng nhiều lên, mông chưa kịp ấm chỗ đã lướt thấy ảnh sân bay của mình trên trang chủ Weibo.
Dưới bình luận toàn lời khen ngợi.
[Đã lâu không gặp anh Thương rồi [tim][tim]]
[Bay khuya như vậy là định đi đâu đấy?]
[Ha ha, anh Thương kết thúc công việc về nhà một chuyến, là lịch trình cá nhân nên đừng quan tâm nhiều quá nhé.]
Một bình luận gay gắt xuất hiện bên dưới.
[Alpha mêu, khuya khoắt mà còn đeo kính râm như người mù, có tâm sự gì hả?]
(Alpha mêu*: Từ gốc là strong男, dùng để châm biếm những hành vi cường điệu quá mức, ra vẻ sang chảnh, thượng lưu,...)
Chưa đợi fans khác vào trả lời, Thương Vãn Thạc đã phản hồi.
Thương Vãn Thạc V: [Vì mắt không được thoải mái lắm, với lại cũng muốn nhìn thấy thằng ngulon nào đó đang sủa bậy [tim][tim]]
(Ngulon*: Từ gốc là 啥比 (shá bǐ) đồng âm với ngu ***** 傻逼 (shǎbī).)
Anh không hay chửi người ta.
Trừ khi đứa đó ngu vailon.
Loa thông báo của sân bay vang lên, Thương Vãn Thạc xách vali, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Đây là lần đầu Thời Du đi máy bay.
Sau khi nói với quản lý rằng mình muốn đi công tác, quản lý đã nhanh chóng đặt vé máy bay cho cậu.
Nếu gần thì cậu hoàn toàn có thể tự bay đến, nhưng địa điểm lần này phải đi khá xa, Thời Du từ chối khéo vài lời đề nghị đi cùng của nhân viên chăn nuôi, đến sân bay một mình.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng quy trình đi máy bay trên mạng, Thời Du làm bộ thành thạo, trà trộn vào trong đám đông lên máy bay.
Đây cũng là lần đầu cậu ngồi khoang hạng nhất.
Thời Du không dám ăn quá nhiều đồ ăn trong phòng chờ VIP, cứ xem đi xem lại vé máy bay và tập trung nghe thông báo.
Khi nghe thấy thông báo soát vé, cậu nhìn thoáng qua vé máy bay thêm một cái.
Trước khi soát vé, Thời Du lại kiểm tra thông tin trên vé một lần nữa.
Trước khi tìm chỗ ngồi Thời Du tiếp tục nhìn chằm chằm vé máy bay.
Đến khi tìm được chỗ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo như hướng dẫn, bây giờ chỉ cần thắt dây an toàn và chờ máy bay cất cánh là xong.
Thời Du chưa ngồi xuống liền, thử thắt dây an toàn trước, cài khóa vào khe, thắt dây thành công.
Nội tâm hí hửng xíu xiu trong giây lát, tiếp theo lại đến một vấn đề khác.
Làm sao để tháo dây an toàn này ra?
Cậu vọc dây an toàn hồi lâu, mãi vẫn không tháo ra được.
Hơn nữa cậu còn mơ hồ cảm thấy, mọi người xung quanh đã chú ý đến hành động của mình.
Càng gấp càng hoảng, trên trán Thời Du đã toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Lúc này một bàn tay to lớn vươn ra, nhẹ nhàng bẻ ngược đầu khóa kim loại bên kia, tháo dây an toàn thành công.
Thời Du ngượng đến mức hồn lìa khỏi xác, không ngừng nói "Cảm ơn" với người tốt bụng này.
"Thời Du, ngẩng đầu nhìn tôi xem."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thời Du ngẩng lên nhìn, thì thấy một người đàn ông đeo kính râm đang đứng trước mặt mình.
Thân hình anh cao lớn, mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay rộng thùng thình, trên cổ đeo dây chuyền kỳ lân bạc, lười biếng nhìn chằm chằm Thời Du.
Thương Vãn Thạc hơi nhướng mày, hạ kính râm xuống.
"Trùng hợp ghê, bay cùng chuyến rồi."