Bầu không khí im lặng một cách kỳ dị.
Qua một lúc lâu sau, Thời Du mang vẻ mặt khó xử nói: "Không được rồi, Ngư Ngư vừa mới đi công tác về, hiện giờ đang trong quá trình cách ly kiểm tra sức khỏe."
Cũng không hẳn là nói dối, mỗi con vật sau khi đi công tác về đều cần phải kiểm tra sức khỏe lại, cách ly vài ngày mới được thả ra.
"Đúng vậy." Tiểu Lý bỗng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy điện thoại ra cho anh xem ảnh.
Bồ nông nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường để mọi người kiểm tra, vì mỏ hơi bự nên đầu phải nghiêng sang một bên, một nhân viên chăn nuôi đeo găng tay đang đỡ mỏ giùm nó.
Thậm chí còn có một đoạn video quay lại quá trình Ngư Ngư đang được kiểm tra.
Thương Vãn Thạc có vẻ hơi bối rối.
Là do anh nghĩ nhiều quá sao?
Dù sao thì chuyện này nói hẳn ra cũng khá ngượng, anh đâu thể tóm lấy Thời Du mà hỏi "Cậu có phải là chim bồ nông biến thành không", như vậy trông anh khác nào bệnh nhân tâm thần trốn trại không?
Để chứng cứ thêm phần thuyết phục, Tiểu Lý mở camera giám sát trong phòng cho Thương Vãn Thạc xem — quả thực có thể thấy một chú chim bồ nông nhỏ cuộn mình trong tổ, vùi đầu vào cánh ngủ.
Thương Vãn Thạc lúc này mới tin, ảnh có thể chụp trước được, nhưng camera giám sát thì không thể làm giả, anh lo lắng hỏi: "Sức khỏe của Ngư Ngư không có vấn đề gì chứ?"
Tiểu Lý nói: "Anh cứ yên tâm, Ngư Ngư thực sự không có vấn đề gì đâu, nhân viên chăn nuôi chúng tôi đều rất quan tâm đến nó."
Bức ảnh được chụp khi Thời Du trở về vào đêm hôm đó.
Con bồ nông trong camera theo dõi cũng không phải Ngư Ngư, mà là một con bồ nông sắp trưởng thành khác, nhìn qua thì kích thước cũng gần bằng Ngư Ngư, chỉ là camera khá mờ nên không phân biệt được cũng bình thường.
Lý do có hơi sơ sài, nhưng ít nhất cũng qua ải rồi.
"Chúng tôi chắc chắn không làm gì Ngư Ngư đâu." Anh ta vô thức hồi tưởng về vài chuyện xảy ra trong quá khứ, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng trìu mến, "Nhớ lại trước đây khi Ngư Ngư còn là một quả trứng, có lần lồng ấp bị hỏng, cả ngày vẫn chưa sửa được, chính tôi đã ấp quả trứng trong ngực mình, ấp cả một ngày......"
Có thể nói, anh ta là một trong những người nhà của Ngư Ngư, là nhân viên chăn nuôi thương Ngư Ngư nhất!
Tất nhiên, người sợ xém chết sau khi Ngư Ngư đột nhiên biến thành người cũng là anh ta.
Tiểu Lý luyên thuyên không ngớt kể về trải nghiệm ấp trứng của mình, rồi từ ấp trứng chuyển sang kể về việc mình đã nuôi Ngư Ngư lớn lên như thế nào.
Thời Du đứng bên cạnh nghe mà thấy có hơi ngượng ngùng, kéo kéo tay áo của Thương Vãn Thạc: "Hay là chúng ta về thôi?"
Tiểu Lý cũng ý thức được hình như mình nói quá nhiều, "Ngại quá, tôi hơi xúc động một chút, nếu còn câu hỏi nào liên quan bồ nông thì cứ đến hỏi tôi nhé."
Thương Vãn Thạc gật đầu.
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ." Thương Vãn Thạc dừng một chút, "Anh mẹ."
Tiểu Lý: ......
Thương Vãn Thạc cũng thấy hơi ngại khi làm phiền nhân viên chăn nuôi đang bận rộn, nên cùng Thời Du chậm rãi đi về.
"Hay là chủ đề kỳ này chúng ta chụp Ngư Ngư đi." Thương Vãn Thạc nảy ra một ý tưởng.
Trước đó anh từng xem những bức ảnh về quá trình trưởng thành của Ngư Ngư tại nhà Thời Du, vừa rồi những gì Tiểu Lý kể về quá trình lớn lên của Ngư Ngư anh vẫn nghe vào tai.
Thời Du chậm rãi quay đầu qua nhìn anh.
Loài người kia, tại sao anh cứ phải làm khó một con bồ nông nhỏ vậy hả?
Để ngăn Thương Vãn Thạc sau này lại nảy ra ý tưởng gì đó khiến Thời Du và bản thể của mình phải xuất hiện trong cùng một không gian, Thời Du cảm thấy cần phải vá lại cái vỏ bọc thủng lỗ chỗ của mình.
"Làm thì cũng được." Cậu ngập ngừng nói: "Nhưng tôi không thể xuất hiện cùng một chỗ với Ngư Ngư được."
Thương Vãn Thạc: ......?
"Khi Ngư Ngư còn nhỏ thì vẫn ổn, nhưng khi lớn lên thì không được nữa." Thời Du không chút ngần ngại bôi đen bản thân, "Mặc dù nó rất dễ thương, nhưng nó cũng rất dữ, khi thấy tôi nó sẽ rất kích động, luôn đuổi theo cắn tôi."
Giọng điệu thậm chí còn có chút tủi thân.
Thương Vãn Thạc nhìn cậu với vẻ suy tư gì đấy.
Nếu nói Thời Du là nhân loại bình thường, việc Ngư Ngư đuổi theo cậu cạp điên cuồng cũng không có gì lạ.
Dù sao ngay từ đầu Tiểu Lý đã nói với anh, Ngư Ngư chỉ cạp người đẹp.
Thương Vãn Thạc cảm thấy mình cần phải đi hỏi một chuyên gia có uy tín và chuyên nghiệp hơn.
Người quay phim nhắc nhở hai người: "Hai vị, chúng ta cần đến phòng phỏng vấn để ghi hình phần phỏng vấn hậu trường."
Thời Du đi vào phòng phỏng vấn trước, Thương Vãn Thạc vội vàng móc điện thoại ra, để tham khảo ý kiến người anh em làm bác sĩ tâm lý của mình.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Người anh em, mày nghĩ trên thế giới này có vụ bồ nông biến thành người không?
[Người anh em A]: ? Người anh em, tao nghĩ chúng ta cần gặp mặt trực tiếp, tao đưa mày đến khoa tâm thần khám thử.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Không đúng, tao không nên tìm mày, tao nên đi hỏi mấy vị pháp sư mới đúng, mày quen biết vài vị đạo sĩ hay hòa thượng chính quy nào không giới thiệu tao với?
Người anh em gửi cho Thương Vãn Thạc một loạt dấu chấm hỏi.
Anh ta từ chối tìm giúp Thương Vãn Thạc, còn chân thành đề nghị anh hãy đến chỗ làm của mình khám bệnh sau khi công việc kết thúc.
Thương Vãn Thạc không còn cách nào khác, chạy đi cầu cứu chị Từ vạn năng.
Phản ứng của chị Từ còn kịch liệt hơn.
[Chị Từ]: Thương Vãn Thạc anh dám?!!! Anh có tin bây giờ anh đi tìm pháp sư thì ngày mai hot search anh nuôi Kumanthong nguyền rủa Thẩm Tri sẽ trèo lên mục tìm kiếm không? Anh có tin lúc đó tôi sẽ mặc váy đỏ treo cổ trước cửa nhà anh không??!!!!
Thương Vãn Thạc lập tức giải thích: [Không nuôi Kumanthong đâu, chỉ là muốn tìm người chuyên nghiệp để hỏi xem hiện nay động vật nhỏ có khả năng biến thành chàng trai xinh đẹp, ngày ngày ôm ấp người ta không thôi.]
Mãi sau chị Từ mới trả lời.
[Chị Từ]: Anh đọc truyện Tấn Giang nhiều quá hả? Trên trang web đó đúng là có rất nhiều truyện gì mà mèo, rồi chó, rồi chim, thậm chí còn có cả khủng long.
Thương Vãn Thạc vuốt mặt.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: ......Chị đừng nói một trang web chính thống thành thứ kỳ quái như vậy chứ.
Hỏi qua một đống người, ai cũng cho rằng chuyện động vật thành tinh không thể xảy ra được, có lẽ bản thân Thương Vãn Thạc có vấn đề rối loạn thần kinh cũng nên.
Ngay cả Thương Vãn Thạc cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, không biết liệu mình có phải thật sự có vấn đề gì không.
Vì thế anh âm thầm liên hệ với một bác sĩ tâm lý giỏi, chuẩn bị đi khám bệnh sau khi hoàn thành việc ghi hình kỳ này.
Sau khi cả hai đều ghi hình phỏng vấn hậu trường xong, trời cũng đã tối.
Nhân viên công tác còn nhắc nhở thêm một câu, "Các vị, tập *****ên của chúng ta sẽ được phát sóng vào tối mai, mọi người nhớ xem một chút, rồi cho chút ý kiến phản hồi nhé."
Thương Vãn Thạc thật ra cũng biết, vì lần trước tập mở đầu xảy ra chuyện, kỳ này vốn dĩ đã được biên tập xong hết rồi, nhưng người đại diện của mỗi bên đều đích thân chặn biên tập viên trong phòng, trực tiếp theo dõi họ biên tập lại một lần.
Nghe nói tại hiện trường cãi nhau ỏm tỏi.
Mỗi bên đều muốn chen vào một chân, chỉ sợ chương trình này đã bị cắt thành đống tả pí lù, cả đám trực tiếp flop hết.
Mà ai thèm quan tâm chứ?
Bên phía Thẩm Tri đã ra tay trước, nếu giờ không có chút phòng bị gì mới là đồ ngu.
Flop xuống đáy vực còn tốt hơn bị ăn chửi nhiều.
(Flop xuống đáy vực*: Từ gốc 糊穿锅底 nghĩa là khê thủng đáy nồi, trong đó từ khê 糊 là từ lóng chỉ flop.)
Chị Từ đã nhiều lần cam đoan với Thương Vãn Thạc, những cảnh quay của anh tuyệt đối không tệ, hoàn toàn không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ có phần bùng nổ.
Thấy cô ấy đảm bảo như vậy, Thương Vãn Thạc cũng yên tâm phần nào, không đi chỉ trỏ linh tinh nữa.
Trở về khách sạn, Thương Vãn Thạc vẫn đeo khẩu trang.
Cả ngày hôm nay không có lúc nào anh tháo khẩu trang xuống, thậm chí còn không ăn gì trước ống kính.
Hậu quả của việc không ăn cơm rất nghiêm trọng, Thương Vãn Thạc đói đến mức vừa ngã xuống sofa là không muốn nhúc nhích nữa.
Người quay phim của tổ chương trình ghi lại một số tư liệu cuối cùng, rồi rút lui ngay lập tức.
Thời Du đặt đồ ăn, tiện thể tìm quần áo che từng cái camera trong phòng.
Sau khi làm xong mọi việc, Thời Du mới nói: "Được rồi, anh có thể tháo khẩu trang rồi."
Thương Vãn Thạc đưa tay tháo khẩu trang xuống, ánh đèn trong phòng làm vết thương trên mặt càng thêm rõ ràng, nhưng cũng không đến nỗi khiến anh mất đi vẻ đẹp trai...... chỉ là trông có hơi buồn cười một chút.
Thời Du tiến đến gần nhìn thật kỹ, cụp mắt xuống rồi lại xin lỗi Thương Vãn Thạc: "Thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi gì đâu, cắn rồi thì thôi." Thương Vãn Thạc mở camera điện thoại lên, dùng làm gương, xem xét kỹ một lượt.
Không thể không nói, Thời Du cắn mạnh thật đấy.
Hôm qua khi cậu gặm mặt anh, phản ứng *****ên của Thương Vãn Thạc không phải cảm giác đau đớn gì, mà là khuôn mặt bỗng dưng nóng đến mức bốc khói, đỏ bừng hết cả mặt.
Anh ôm Thời Du, sau đó đánh thức cậu dậy, cảm thấy trên mặt mình ướt nhẹp, bật đèn lên xem, thì ra còn chảy máu nữa.
Bây giờ thì đỡ hơn, đã kết vảy rồi.
Chuông cửa phòng vang lên, Thời Du chạy ra mở cửa.
Khi quay lại, một tay cậu cầm bữa tối hôm nay, tay kia còn cầm một tuýp thuốc.
Thương Vãn Thạc nhìn chằm chằm vào tuýp thuốc đó: "Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần phải mất công thế."
Qua vài ngày nữa cũng lành thôi.
"Bôi loại thuốc này có thể hồi phục nhanh hơn một chút." Hiếm khi Thời Du không chịu nhượng bộ, "Nếu không thì tuần này anh chỉ có thể đeo khẩu trang suốt thôi."
Thương Vãn Thạc không thuyết phục cậu được, chỉ chỉ mặt bàn, "Cậu để đó trước đi, lát tôi sẽ bôi."
Thời Du vẫn không nhúc nhích, nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt.
Vừa nghe là biết...... Thương Vãn Thạc chỉ đang dỗ dành cậu thôi.
Nếu cậu thực sự đặt tuýp thuốc trên bàn, có khi xíu nữa lại lăn đến góc nào đó mất.
"Hay là để tôi bôi thuốc cho anh đi."
Thương Vãn Thạc thực sự không hiểu tại sao vết thương nhỏ thế này mà còn phải bôi thuốc.
Nói vậy chẳng phải tiếp theo anh còn phải đi một chuyến đến bệnh viện, tiêm vắc-xin bệnh dại sao?
Cuối cùng, nhìn vẻ mặt quyết không bỏ cuộc của Thời Du, Thương Vãn Thạc vẫn để cậu bôi thuốc giùm.
Anh nhẹ nhàng dựa vào ghế sofa, Thời Du lấy tăm bông và thuốc mỡ, tiến lại gần.
Thương Vãn Thạc rất nhanh đã hối hận.
Khoảng cách hơi gần.
Gần đến mức có thể nhìn rõ những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt Thời Du.
Thời Du cúi đầu, bóp một ít thuốc mỡ lên tăm bông. Chiều cao hai người vốn có chút chênh lệch, trong phút chốc góc độ này vô tình lại trùng khớp với bức fanart kia.
Thời Du ngẩng đầu lên, thoa đều thuốc mỡ lên mặt Thương Vãn Thạc, khiến anh cảm thấy tê tê ngứa ngứa.
Thương Vãn Thạc lập tức nghiêng đầu một chút, Thời Du lại nhíu mày, khẽ quở trách một tiếng: "Anh đừng nhúc nhích."
Hoàn toàn không có chút uy ***** nào.
Thương Vãn Thạc hoảng đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, không nhìn Thời Du lại cảm thấy không lịch sự, vừa nhìn Thời Du, trái tim dường như lại đập nhanh hơn một chút.
Tiếng đập chấn động như tiếng trống đồng, từng nhịp từng nhịp đánh vào màng nhĩ anh.
Thương Vãn Thạc không nhịn được mà ngẩn người.
Cho dù Thời Du là bồ nông cũng được, là người cũng được, hay là bất kỳ con vật nào khác cũng được......
Anh đều không thể không thừa nhận, bản thân hình như có một chút tình cảm với Thời Du.
Thấy Thời Du bôi thuốc mỡ càng lúc càng dày, Thương Vãn Thạc vội vàng nắm lấy cổ tay cậu.
Đối diện với ánh mắt của Thời Du, anh bỗng thở dài: "Đừng bôi nữa, cậu đang quét vôi đấy à."
Thời Du ngượng ngùng thu tay lại, ném tăm bông vào thùng rác, rút một tờ khăn giấy lau sạch tay mình.
Thời Du nói: "Thật xin lỗi, hại anh tuần này chẳng có bao nhiêu cảnh quay."
"Không sao đâu." Thương Vãn Thạc yểu xìu nói: "Lần sau đừng cắn mặt, cắn chỗ khác đi."