Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 38: Tôi luôn ôm anh ngủ sao?



Đầu óc Thời Du mơ màng, không phản ứng kịp: "Lần sau tôi không cắn nữa đâu."

Tự Thương Vãn Thạc cũng nhận ra điều gì đó không ổn, thoắt cái mặt mũi đỏ bừng.

Nói cái quái gì vậy, còn muốn để Thời Du cắn chỗ nào nữa.

Để thể hiện quyết tâm của mình, Thời Du chắp hai tay lại với nhau, giơ ra trước mắt Thương Vãn Thạc: "Hay là tối nay anh trói tôi lại đi, chắc chắn tôi sẽ không cắn lung tung nữa."

Thương Vãn Thạc đực mặt ra nhìn cổ tay cậu.

Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, ẩn hiện những đường mạch máu xanh lơ, anh ước chừng sơ sơ một chút, dường như chỉ cần một bàn tay của mình là có thể nắm trọn.

"Trói tay cậu hình như cũng không có tác dụng gì đâu." Thương Vãn Thạc nói: "Phải bịt miệng cậu lại mới được."

Trước khi ngủ, hai người đã thảo luận nghiêm túc về vấn đề làm thế nào để ngăn Thời Du không cắn người lúc ngủ.

Thương Vãn Thạc đặc biệt đau đầu, dù sao ban đầu Thời Du chỉ ôm ôm ấp ấp mà thôi, vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng sao bây giờ lại tiến hóa thành cắn người thế này?

Nếu tiến hóa tiếp nữa, chẳng lẽ sẽ biến thành ma cà rồng hút máu anh sao?

Ấy, cho đến giờ Thời Du vẫn chưa biết bản thân khi ngủ hay ôm người ta đâu.

Cuối cùng cũng chẳng thảo luận ra được gì, Thời Du lấy một cái gối đầu đặt ở giữa hai người giấu đầu lòi đuôi ngăn cách cả hai.

(Giấu đầu lòi đuôi*: Gốc là 弥盖欲章, không biết tác giả có gõ nhầm từ 彰 thành 章 không, hai từ này đồng âm zhāng, có câu thành ngữ 欲盖弥彰 nghĩa là càng đậy càng lộ.)

"Nếu tối nay tôi ngủ vượt qua cái gối này, anh cứ đánh thức tôi dậy." Thời Du nói rất nghiêm túc: "Anh đừng thấy ngại."

Thương Vãn Thạc đã nhìn thấu hết thảy, dù sao đây cũng là chiêu anh từng dùng rồi, hoàn toàn vô dụng.

Anh vẫn vô cùng hợp tác để Thời Du đặt gối xuống, đắp chăn đi ngủ.

Khi đèn tắt, xung quanh chìm vào im lặng.

Thương Vãn Thạc nhắm mắt lại, bỗng nhiên hỏi: "Camera trong phòng đã che lại chưa?"

Thời Du khẽ "Ừ" một tiếng: "Đã che kín rồi."

Che rồi thì tốt.

Nhưng ngay sau đó Thương Vãn Thạc liền nhớ ra một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Kỳ trước không che.

Vậy cảnh hai người ngủ chung chẳng phải đã bị quay lại hết rồi sao?

Chắc chị Từ cũng giám sát tổ chương trình xóa mấy cảnh đó đi rồi......

Chắc vậy nhỉ?

Ngay cả anh cũng hiểu rõ nếu đoạn video hai người ngủ chung mà được phát sóng sẽ xảy ra chuyện gì, dám cá trong siêu thoại sẽ sinh ra cả đống fanfic fanart.

Ghê gớm hơn nữa, không chừng còn cắt ghép mấy cái video, ghép từ kiếp trước đến kiếp này của hai người, hợp rồi tan tan rồi lại hợp.

Thế thì có khác nào đi xào cp không?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Thương Vãn Thạc chìm vào giấc ngủ sâu.

Có lẽ vì thời gian gần đây thói quen sinh hoạt thay đổi, Thương Vãn Thạc thường tỉnh giấc vào một thời điểm nhất định.

Cứ mỗi khi tỉnh dậy, anh gần như đều biết Thời Du sắp làm gì đó.

Thương Vãn Thạc mở to mắt ra nhìn, Thời Du đang nhắm mắt, nằm yên ổn trên giường, hai tay đặt trước bụng, ngủ đặc biệt ngay ngắn.

Anh buồn ngủ ngáp một cái.

Vậy mà hôm nay Thời Du lại không kẹp người lung tung, thế này đúng là quá tốt.

Thương Vãn Thạc mơ màng cố gắng ru mình vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy hơi thở của Thời Du trở nên gấp gáp hơn một chút.

Hửm?

Thương Vãn Thạc lập tức ngồi bật dậy, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt Thời Du. Cậu trai nhỏ nhắm mắt, lông mi bỗng khẽ run run.

Thương Vãn Thạc: "......Thời Du, kỹ thuật giả vờ ngủ của cậu hơi tệ đấy."

Bị Thương Vãn Thạc vạch trần vụ giả vờ ngủ, Thời Du buộc phải mở mắt ra.

Anh còn tự hỏi tại sao hôm nay Thời Du không có động tĩnh gì, hóa ra cậu vốn không hề ngủ.

Thương Vãn Thạc lại nằm xuống, nghiêng người qua, mắt cũng nhắm lại, giọng nói đầy ngái ngủ: "Sao giờ cậu vẫn chưa ngủ?"

"Tôi......" Thời Du căng thẳng nói: "Tôi thấy hơi khó ngủ."

Sợ ngủ say rồi lại cắn người.

"Không sao đâu." Thương Vãn Thạc mơ màng buồn ngủ nói: "Cậu muốn ngủ kiểu gì thì ngủ kiểu đó, đừng ép bản thân đến mức không ngủ được."

Thời Du: "Ò......"

Cậu tiếp tục giữ tư thế nằm cứng ngắc như nằm trên ván quan tài, hơi thở vẫn hơi gấp gáp.

Thương Vãn Thạc chịu không nổi, trực tiếp kéo cái gối giữa hai người ra, nắm lấy cánh tay Thời Du kéo cậu ôm vào lòng.

Thời Du lập tức rơi vào vòng tay Thương Vãn Thạc, hai má đỏ bừng, tim cũng đập nhanh như bay.

Thương Vãn Thạc đã quá quen với tư thế này, cằm cọ cọ vào đầu cậu, "Ngủ đi."

Hơi thở của Thương Vãn Thạc bao quanh cậu, như gợn sóng lan tỏa trên mặt hồ tĩnh lặng, mãi lâu sau mới tan đi.

......

Tim đập nhanh hơn, không hiểu sao lại có cảm giác như bị điện giật.

Ngay khi cơ thể vừa có dấu hiệu bất thường, Thời Du liền chạy đi hỏi "anh mẹ" Tiểu Lý của mình.

Cậu giấu đi quá trình sự việc, thấy Tiểu Lý đang quét dọn tổ chim bồ nông ở đằng kia, hỏi: "Đây cũng là vấn đề của kỳ sinh sản sao? Tim đập rất loạn, mặt lúc nào cũng nóng bừng lên."

Tiểu Lý theo bản năng cho rằng tình trạng này là do Thời Du bị bệnh, "Con có muốn đi đo điện tâm đồ không?"

Thời Du giật mình, "Kỳ sinh sản không tìm được đối tượng sẽ ảnh hưởng đến tim ư?"

Tiểu Lý: "Cái đó ba cũng không biết nữa, qua mấy ngày ba sẽ đi hỏi những nhân viên chăn nuôi có kinh nghiệm hơn cho con."

"Bình thường khi nào con thấy tim đập rất nhanh, rồi mặt nóng bừng lên?"

Thời Du ngẫm nghĩ, hình như gần đây xảy ra khá nhiều lần như vậy.

"Lần gần đây nhất, là lúc tối qua......"

Cậu đột nhiên im bặt, vì Thương Vãn Thạc đang cầm máy ảnh đi tới đây.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên đầu còn đội mũ rơm, trông y hệt một vị khách du lịch.

"Thời Du, chúng ta đi thôi, công việc ngày hôm nay kết thúc rồi." Thương Vãn Thạc gọi.

Thời Du lại nhìn Tiểu Lý một cái: "Ba nhất định phải hỏi giúp con nha."

Tiểu Lý ra hiệu OK với cậu, "Gần đây nếu còn xuất hiện những triệu chứng này thì nhất định phải ghi nhớ cẩn thận, gặp ai, làm gì, đều phải nói cho ba nghe."

"Vâng ạ."

Thời Du yên tâm chạy đến chỗ Thương Vãn Thạc, khi gần tới nơi, Thương Vãn Thạc bỗng giơ máy ảnh lên chụp cậu một tấm.

Ánh đèn flash lóe lên một cái, Thời Du đột ngột đứng cứng đờ tại chỗ, như đang chơi trò một hai ba đứng im.

"Xong, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tuần này rồi." Thương Vãn Thạc cười cười, "Chụp được một Du Du thành niên dưới ánh hoàng hôn rồi này."

Anh đưa tấm ảnh ra cho Thời Du xem, bởi vì tiện tay chụp vội một tấm, nên ảnh hơi mờ.

Xung quanh tràn ngập một vầng hào quang màu vàng kim, rọi lên người Thời Du, ống kính đóng băng khoảnh khắc này với biểu cảm mờ mịt của cậu.

Thời Du mím môi: "Mờ quá, không đẹp."

"Tôi thấy đẹp mà." Thương Vãn Thạc vui vẻ hài lòng lưu tấm ảnh lại, "Có những người dù chụp kiểu gì trông cũng đẹp, muốn dìm cũng dìm không nổi."

Thời Du nhìn anh, loại cảm giác tim đập bùm bùm ấy lại xuất hiện.

Nhớ thật kỹ, phải nói lại với Tiểu Lý.

"Chúng ta về thôi." Thương Vãn Thạc xách giùm luôn ba lô của Thời Du, "Còn phải đợi tối nay xem chương trình xong, sau đó quay một số cảnh phỏng vấn riêng, hỏi xem chúng ta có cảm nhận gì."

Tổ chương trình đã giao nhiệm vụ, đại khái là phải để lại bình luận trong khu bình luận trôi và tương tác qua lại với fans, còn có hiệu ứng đặc biệt dành riêng cho các minh tinh.

Thương Vãn Thạc chọn một hiệu ứng rất ngầu lòi, tỏa ra hào quang bảy màu sặc sỡ, có hơi chói mắt.

Mỗi lần lên sân khấu lại hiện [Thương Vãn Thạc cưỡi tên lửa để lại một câu nói]

Rất tốt, anh rất hài lòng.

Hai người ngồi ở bàn ăn, vừa ăn cơm vừa xem chương trình. Chị Từ quả thực rất đáng tin cậy, ngồi một bên chỉ đạo biên tập viên cắt ghép, vậy mà không hề khiến chương trình bị cắt rời rạc, cũng không nhàm chán.

Mở đầu là cảnh hai người ngồi trước bàn ăn, xem nhiệm vụ tuần này.

Thời Du ngồi bên cạnh cúi đầu điều chỉnh micro, khi thấy Thương Vãn Thạc móc ra từ phong bì được có 50 tệ, bình luận trôi lập tức cười phá lên há há há há.

[Chỉ có 50 tệ sao mà sống trời, hay là trực tiếp ăn xin dọc đường quách cho xong.]

Thương Vãn Thạc cưỡi tên lửa để lại một câu nói: [Đừng lo, chờ xem màn lội ngược dòng của anh đây.]

Cùng lúc đó, máy quay cũng chiếu cảnh của những người khác, không có gì bất ngờ, hầu hết đều đang thảo luận phải làm thế nào để sống sót qua một tuần với số tiền trong phong bì.

Thương Vãn Thạc nín thở tập trung theo dõi một lúc.

May quá, đoạn đi ngủ buổi tối bị cắt rồi.

Trên màn hình, khung hình được chia thành bốn phần, lần lượt công chiếu cách các vị khách mời kiếm tiền. Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy suýt đánh lộn vì danh sách tình nguyện viên, cuối cùng mới biết còn hai suất.

Nhóm của Thẩm Tri thư thả tản bộ bên bờ hồ...... Tuy nhiên, dựa theo tình hình lúc đó, hai người kia không thực sự đi dạo, mà là đang bố trí thiết bị dẫn dụ chim, cảnh quay này đã bị cắt bỏ.

Tiếp theo là cảnh Thời Du và Thương Vãn Thạc bắt cá, cuối cùng bán hết số cá bắt được trong cả buổi sáng, thành công lội ngược dòng, chen lên vị trí thứ nhất.

Bình luận trôi qua một loạt "666".

Thương Vãn Thạc cũng vô cùng hứng thú bình luận.

Thương Vãn Thạc cưỡi tên lửa để lại một câu nói: [Kỹ thuật bắt cá của tôi, không ai có thể sánh bằng.]

Nhìn chung đây là một chương trình giải trí không hay không dở, mang hệ chữa lành, thích hợp để giết thời gian khi không có việc gì làm.

Thương Vãn Thạc tương tác trên bình luận trôi rất chăm chỉ, đặc biệt là hiệu ứng chói mù mắt khắp cái màn hình kia, nhanh chóng khiến các cư dân mạng phàn nàn.

[Trời má, rốt cuộc ai cho ổng cái hiệu ứng này vậy.]

[Có ai quản được không, có thể cấm Thương Vãn Thạc phát ngôn không?!]

[Người đại diện đâu rồi? Người đại diện tịch thu điện thoại giùm đi!!]

[Chắc đang quay chương trình rồi, Thời Du có ở đó không, Thời Du tịch thu điện thoại ổng đi!]

Tập này thậm chí còn có cảnh của Ngư Ngư, chính là đoạn video trợ giúp bồ nông vượt ngục được đăng trên Weibo có lượt chia sẻ khủng kia.

Ngư Ngư vươn cổ, cạch một tiếng mở khóa ra.

Chương trình đến đây là hết, còn để lại một kết thúc mở.

Nhưng thanh tiến trình vẫn còn một đoạn ngắn.

Màn hình tối đi một chút, rồi lại đột nhiên sáng lên, kèm theo một đoạn nhạc du dương, lần lượt quay từng tư thế ngủ của từng nhóm khách mời khác nhau.

Sau đó dừng lại ở một căn nhà gỗ nhỏ.

Chiếc chiếu tatami quen thuộc khiến mí mắt Thương Vãn Thạc giật giật.

Chị Từ...... chắc bắt bọn họ xóa đoạn này rồi đúng không?

Bên cạnh, dòng chữ in hoa hiện lên "Sự gắn kết giữa khách mời và khách mời."

Chỉ thấy trong chăn lộn xộn, hai người đang ngủ, ánh sáng mờ ảo không hiểu sao càng thêm phần mập mờ trong bầu không khí này. Một đụn núi nhỏ khác bỗng nhiên động đậy một chút, trực tiếp lật người qua ôm lấy Thương Vãn Thạc, vùi đầu vào hõm cổ người đàn ông kia......

[??????]

[Ê?? Đây là chuẩn mực thích hợp mà chương trình giải trí trong nước nên có hả?]

Thương Vãn Thạc bị động tác của Thời Du đánh thức, uốn éo điên cuồng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Thời Du.

Vào đêm thứ hai, Thời Du lại tái phạm. Gần như tất cả mọi người đều thấy Thương Vãn Thạc đột ngột ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào cặp đùi vừa dài vừa trắng lại mảnh khảnh của Thời Du rất lâu.

[Ê từ từ, ổng đang nhìn cái gì vậy á a a a!!!]

Sau đó, trong video, Thương Vãn Thạc duỗi tay, đắp chăn lại cho Thời Du.

Màn hình tối đi, một dòng chữ xuất hiện trên đó: Quá trình gắn kết giữa hai người vẫn tiếp tục.

Thương Vãn Thạc chết đứng, Thời Du cũng chết đứng.

Thương Vãn Thạc nhớ rất rõ, sau đó còn có một đoạn, một cảnh tượng vô cùng khó có thể diễn tả.

May mắn là tổ chương trình không đăng lên......

Thời Du chậm rãi quay đầu qua, vẻ mặt hơi hoang mang: "Trong suốt thời gian qua, tôi luôn ôm anh ngủ sao?"

Thương Vãn Thạc câm nín.

Video chuyển sang cảnh bên lề của vị khách mời tiếp theo, nhưng bình luận trôi vẫn nhao nhao thảo luận không ngớt về cảnh vừa rồi.

[Thích xem mấy cảnh bên lề kiểu này, đăng nhiều hơn nhé.]

[Sao không thấy bình luận mang hiệu ứng ngầu lòi nào bay qua nữa rồi, bạn sợ à?]

[A a a tôi hóng muốn chết, mau ra đây cho tôi xem hiệu ứng của anh đi!!!]

[Biết đâu đang bận giải thích gì đó với Thời Du thì sao [cười xấu xa]]

Thương Vãn Thạc vuốt mặt một phen.

Thương Vãn Thạc cưỡi tên lửa để lại một câu nói:

[Cấm spam, spam cái block giờ!!]