Thời Du lại bổ sung: "Giới Ngắm chim chúng tôi rất ghét loại hành vi dụ chim chụp ảnh kiểu này, giống như việc con người rèn luyện năng lực tự lập cho trẻ, nếu nuông chiều quá mức, chim chóc sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa."
"Bồ nông trong Công viên Bồ Nông đều được nhân viên chăn nuôi cho ăn." Thời Du ngẩng đầu lên, nhìn các loài chim đang bay trên bầu trời, "Nhưng môi trường ở đây rất tốt, còn có những loài chim di cư tự nhiên khác sẽ đến đây dừng chân."
Thương Vãn Thạc nghe vậy, không khỏi thấp giọng chửi một câu: "Ai lại vô đạo đức như vậy, dám làm chuyện này ngay dưới mí mắt sở thú!"
Anh ngồi xuống kiểm tra cẩn thận thiết bị dẫn dụ chim này một lần nữa.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ du khách vào cổng, những nhiếp ảnh gia chim hoang dã bên ngoài cũng không vào được Công viên Bồ Nông, mà vết đất bên dưới tảng đá trông còn mới, cứ như mới được đặt cách đây không lâu.
Nhân viên chăn nuôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.
Đệt.
Dạ dày Thương Vãn Thạc không khỏi quặn lên cảm thấy tởm lợm.
Thẩm Tri chắc không thất đức đến mức này chứ?!
Chỉ quay một chương trình tạp kỹ thôi mà, có cần phải vậy không??
Thời Du đầu óc hoạt động, cũng đặt nghi ngờ lên người Thẩm Tri, cậu đứng bật dậy, như quả pháo nhỏ phóng ra ngoài!
Chưa chạy được bao xa, cậu đã lúng túng xoay người, trở lại bên cạnh Thương Vãn Thạc.
Thương Vãn Thạc chỉ cảm thấy buồn cười: "Cậu không đi nữa à?"
"Không có bằng chứng, vả lại còn có máy quay đang quay tôi." Thời Du buồn bực nói.
Cậu vẫn còn nhớ những gì Thương Vãn Thạc nói hôm qua.
Thương Vãn Thạc thuận tay tắt micro đeo trên người cả hai.
"Dù sao thì tổ chương trình đã năm lần bảy lượt nghiêm cấm hành vi này, nếu bọn họ muốn làm gì thì họ cũng phải lén làm sau lưng camera. Còn cậu lại nói thẳng ngay trước cam, rất dễ bị cắt ghép thành kiểu gây rối vô lý." Thương Vãn Thạc nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá: "Chúng ta muốn lấy lại thể diện cũng phải lén lút mà làm."
Mắt Thời Du sáng lên, ý xấu ngay lập tức nảy ra trong đầu.
Thương Vãn Thạc không để ý đến vẻ mặt của cậu: "Đúng lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh, tôi thấy số cá ở đây cũng đủ to đủ béo, vậy nhân tiện vớt đi luôn."
Cảm ơn món quà từ Thẩm Tri nhé.
Anh lập tức xuống nước hôi của, vớt được một thùng đầy cá, sau khi vớt hết cá trong lưới, anh bắt đầu từ từ suy nghĩ nên xử lý thiết bị dẫn dụ chim này ra sao.
Thời Du vừa định ra tay thì bị Thương Vãn Thạc ngăn lại: "Không sao đâu, để tôi làm cho."
Thương Vãn Thạc giơ một cục đá lên, ánh mắt lạnh băng.
Hôm nay anh sẽ cho Thẩm Tri biết, cái gì gọi là ánh sáng chính đạo! Choang! Choang! Choang!
Dùng sức đập vài lần, lưới đánh cá đã bị đập nát bét.
"Được rồi." Thương Vãn Thạc vứt cục đá sang một bên, vỗ vỗ tay sạch sẽ, "Còn thiếu chút cá mới kiếm đủ tiền, chúng ta phải bắt thêm vài con nữa..."
Vừa dứt lời, Thương Vãn Thạc đã thấy Thời Du cầm cây lao, lén lút tiến lại gần một con cá.
Cậu siết chặt cây lao, nín thở tập trung, rồi dùng sức phóng cây lao thật mạnh. Lát sau, Thời Du kéo một con cá lớn lên khỏi mặt nước, cây lao đâm vừa đúng vào mang cá, giữ nguyên vẻ ngoài của nó.
Uầy, vận may không tệ.
Thương Vãn Thạc không hiểu sao tự tin hẳn lên, tìm kiếm một hồi mới thấy một con cá lững lờ trong nước bên cạnh một tảng đá.
Tìm đúng thời cơ, đâm xuống một cái!
Con cá luồn lách thoát khỏi mũi lao, trong phút chốc đã biến mất bóng.
Thương Vãn Thạc sững sờ tại chỗ một lát.
Không sao, xiên cá nào phải việc dễ dàng gì.
Anh điều chỉnh tâm trạng, lại tìm được mục tiêu tiếp theo.
Lần này là một con cá cực kỳ béo múp, thân hình cồng kềnh, nhìn qua đã biết đây là một con cá béo khó chạy thoát nổi.
Thương Vãn Thạc lại tập trung cao độ một lần nữa.
Con cá nhảy dựng lên, vung đuôi tát mạnh vào chân anh một cái. Khi nó chuẩn bị trốn thoát, con bồ nông đang lềnh bềnh bên cạnh đã vươn cổ ra, đớp chính xác con cá này vào họng, sau khi điều chỉnh vị trí con cá một chút, thì nuốt trọn xuống bụng.
Ném cho Thương Vãn Thạc một ánh nhìn khinh miệt, con bồ nông liền vỗ cánh rời khỏi nơi này.
Thương Vãn Thạc: ......
Bị bồ nông kỳ thị phải làm sao bây giờ?
So với thành tích thảm hại của mình, Thời Du bên kia thu hoạch khá phong phú, phóng một lao là trúng một con. Sau khi bắt cá xong, chiến tích của Thương Vãn Thạc chỉ có một con cá, còn là do Thời Du hỗ trợ bao vây mới bắt được.
Anh rốt cuộc cũng thừa nhận bản thân kỹ không bằng người: "Cậu là bồ nông thành tinh à, bắt cá giỏi thế?"
Thời Du thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Thương Vãn Thạc cười: "Cậu khá có khiếu pha trò đấy."
Thời Du muốn nói lại thôi.
Bán số cá bắt được cho nhà hàng của sở thú, thu về tổng cộng 634 tệ.
Nhảy phát lên vị trí đứng đầu.
Thương Vãn Thạc để lại ba con cá làm bữa tối hôm nay, sau đó bắt đầu tính toán chi phí cần thiết cho tuần tới.
Không đủ, phải kiếm thêm nhiều hơn.
Bắt cá thì thôi không dám nữa, thu hoạch phong phú hôm nay hoàn toàn là do may mắn, phá hủy được thiết bị dẫn dụ chim của Thẩm Tri, cộng thêm việc Thời Du rất lợi hại, mới kiếm được số tiền này.
Thương Vãn Thạc nhét tiền vào ba lô, trong đầu đã có mục tiêu tiếp theo, dẫn Thời Du đi siêu thị một chuyến, mua cả đống đồ.
Khi trở về thì thấy Thẩm Tri và cộng sự nhiếp ảnh gia chim hoang dã của y từ nơi xa đi tới với vẻ mặt đen xì xì.
"Sao lại xảy ra chuyện này, khu vực đó sao đột nhiên lại bị phá hủy?" Thẩm Tri nói với giọng điệu tràn đầy nôn nóng, "Nếu bị mọi người biết là do hai chúng ta làm thì phải làm sao bây giờ?"
Nhiếp ảnh gia kia tên Triệu Vĩ Chính, liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta chú ý tới mái tóc không được rậm rạp của ông ta.
Lúc này Triệu Vĩ Chính cũng rầu đến thắt ruột: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, biết đâu chỉ là nhân viên chăn nuôi phát hiện có gì đó không ổn nên mới phá hủy..."
Nhìn thấy Thương Vãn Thạc cùng Thời Du, Triệu Vĩ Chính dần dần ngậm chặt miệng.
Đối với nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đã vả mặt mình một phát, Thẩm Tri không cho Thời Du sắc mặt tốt gì, chỉ nhìn chằm chằm vào những thứ hai người đang xách trên tay, cười nói: "Thầy Thương, anh đã kiếm được khoản tiền lớn rồi đấy nhỉ."
Thương Vãn Thạc há mồm nói ngay: "Mượn, chuẩn bị đi làm công trả nợ."
Thẩm Tri vừa nghe vậy đã không khỏi cười lạnh trong lòng, 200 tệ của y nếu thắt lưng buộc bụng vẫn có thể căng qua được một tuần, còn Thương Vãn Thạc chỉ có 50 tệ, muốn sống sót thì phải nghĩ cách kiếm tiền, tất nhiên sẽ không còn thời gian đi Ngắm chim.
Cả hai đều không muốn nhiều lời với đối phương, sau khi qua loa giả vờ thể hiện tình bạn plastic trước máy quay, Thương Vãn Thạc dẫn Thời Du quay về nhà gỗ nhỏ.
Hoạt động của các loài chim sẽ chịu ảnh hưởng bởi thủy triều khí hậu, nay mới là ngày *****ên, Thời Du hiển nhiên chưa có ý định trực tiếp dẫn anh đi chụp bồ nông.
Hai người ra ngoài vào lúc hoàng hôn, đội mũ che nắng, quấn cả người kín mít để tránh bị muỗi đốt.
Thời Du đã chọn vị trí xong, lắp đặt máy ảnh.
"Tôi thấy việc Ngắm chim không nên trở thành cuộc thi tranh đấu." Trong giọng nói Thời Du rõ ràng mang theo ý oán thán đối với tổ chương trình, "Trọng tâm của hoạt động này là sự gắn kết giữa con người và thiên nhiên, có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể và tinh thần."
Thương Vãn Thạc cũng hiểu được điều đó.
Cuộc sống tại thành phố lớn ngày nay, có ai mà không lo âu.
Thời Du cầm ống nhòm, nhìn về phía xa xa: "Nhưng nếu là vì thi đấu, chúng ta cũng không nên giới hạn trong việc chỉ được chụp ảnh bồ nông. Niềm vui lớn nhất của việc Ngắm chim chính là biết thêm được nhiều loài chim chóc khác nhau."
Cậu nói xong, rồi đưa ống nhòm cho Thương Vãn Thạc: "Anh nhìn con chim trên đầu cành kia kìa."
Dưới sự chỉ dẫn của Thời Du, Thương Vãn Thạc nhìn thấy bóng dáng một con chim nhỏ.
Giữa tán lá rậm rạp, có một chíp béo nhỏ xinh đẹp đang nhảy nhót trong đó.
Toàn thân nó được tạo thành từ ba màu đen, trắng và nâu đỏ, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen, trông như một chú gấu trúc đỏ trong thế giới chim chóc, cái bụng tròn xoe, lanh lợi lại đáng yêu.
Gấu trúc đỏ*
Thương Vãn Thạc kinh ngạc cảm thán hỏi: "Đây là loài chim gì vậy?"
Anh bỗng nhớ ra cái gì đó, móc từ trong túi ra một cuốn sổ tay hướng dẫn Ngắm chim, tìm thấy loài chim này trong nhóm Bạc má đuôi dài thuộc chi Aegithalos - Bạc má họng đen, lấy côn trùng làm thức ăn, là một loài chim rất phổ biến.
Bạc má họng đen*: Tên khoa học là Aegithalos concinnus, nếu mấy bạn muốn tìm thêm thông tin thì search tên khoa học cho chắc.
Nếu không nhờ hoạt động Ngắm chim hôm nay, Thương Vãn Thạc đúng là sẽ không biết quanh mình lại có một chíp béo nhỏ dễ thương đến thế.
"Xác định vị trí chú chim xong, cứ ướm chừng như vậy là có thể chụp ảnh lưu trữ." Thời Du tạm dừng một chút, "Nếu chỉ đơn thuần lưu trữ, thì không cần kỹ thuật cao siêu gì, cứ bấm máy điên cuồng là được."
Cậu còn làm mẫu một lần cho Thương Vãn Thạc xem trước.
Bạc má họng đen di chuyển nhanh, ảnh chụp không tránh khỏi việc bị mờ, nhưng vẫn có một số tấm có thể giữ lại.
Nghĩ đến việc chụp trong trạng thái tĩnh mình còn chụp nhòe cho được, Thương Vãn Thạc hơi nghẹn họng một chốc.
"Thông thường sau khi chụp ảnh xong, buổi tối về nhà chúng ta mới bắt đầu chọn lọc ảnh lại, đây là giai đoạn thống khổ nhất." Thời Du mặt không cảm xúc nói.
Việc chọn ra một bức đẹp nhất trong cả đống ảnh chụp giống hệt nhau, quả thực là một sự kiện tra tấn tinh thần đối với loài người.
Thời Du chỉ vào máy ảnh trước mặt Thương Vãn Thạc, "Thầy Thương, giờ anh thử chụp thử xem."
Thương Vãn Thạc bật máy ảnh lên, nhưng phát hiện màn hình hoàn toàn đen thui. Anh ngó trái ngó phải mà vẫn chưa biết vấn đề ở đâu.
"Cái máy ảnh này hỏng rồi sao?" Thương Vãn Thạc hoang mang hỏi.
Thời Du lặng lẽ tháo nắp đậy ống kính máy ảnh xuống.
Thương Vãn Thạc: "...... Cảm ơn."
Anh căng da đầu chĩa ống kính vào chú chim Bạc má họng đen, lấy nét, điều chỉnh khẩu độ, tìm góc chụp phù hợp hồi lâu, cuối cùng học theo những gì Thời Du đã làm, điên cuồng bấm máy.
Chíp béo nhỏ từ trên cây nhảy xuống, đến bên bờ nước, cảnh giác quan sát xung quanh, cọ cọ rửa ráy cái mỏ nhỏ màu đen của mình.
Có một con bồ nông bơi ngang qua, bạc má lập tức hoảng hốt, vung cánh phạch phạch bay đi nơi khác.
Thời Du xem qua thành quả của Thương Vãn Thạc, thấy tiến bộ vô cùng rõ rệt, nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Thầy Thương, anh giỏi quá!"
Được fan nhỏ khen ngợi nên hơi xấu hổ, Thương Vãn Thạc cười hehe: "Đều nhờ cậu dạy tốt."
Anh có chút tò mò, "Cậu thuần thục như thế, từ khi nào cậu bắt đầu làm nhiếp ảnh gia chim hoang dã vậy?"
Thời Du nghĩ nghĩ: "Từ năm 9 tuổi thì phải?"
Chín tuổi?!
Hồi anh 9 tuổi vẫn còn chơi bùn đó!
Thương Vãn Thạc giờ đây thực sự không dám xem thường cậu. Mặc dù chưa từng đi học, nhưng cha mẹ Thời Du chắc hẳn rất tôn trọng sở thích của cậu, nếu chụp ảnh giỏi, đúng là về sau hoàn toàn có thể kiếm cơm bằng nghề này.
"Vậy cậu có phiền nếu cho tôi xem những tác phẩm cũ của cậu không?" Thương Vãn Thạc thật thận trọng hỏi.
Thời Du rất thoải mái mở album ảnh trên điện thoại, hào phóng đưa cho Thương Vãn Thạc: "Anh xem đi."
Thương Vãn Thạc vốn tưởng mình sẽ được ngắm rất nhiều chim chóc xinh đẹp trong đấy, trên khuôn mặt tinh xảo của Thời Du hiện lên vẻ đắc ý không che giấu được: "Đây đều là những tác phẩm tôi tâm đắc nhất trong mấy năm gần đây."
Thương Vãn Thạc vội cúi đầu giám định thưởng thức.
Tấm thứ nhất, bồ nông trắng lớn đang ăn cá.
Tấm thứ hai, bồ nông trắng châu Mỹ bay lượn trong ánh bình minh.
Tấm thứ ba, bồ nông nâu xòe hai cánh giữa sóng to gió dữ.
Hơn 1800 bức ảnh, lít nha lít nhít, tất cả đều là bồ nông!
Thương Vãn Thạc cạn lời câm nín: "Cậu...cậu là fan cuồng bồ nông hả?"
___
Bồ nông trắng lớn*: Hay còn gọi là bồ nông chân hồng, tên khoa học là Pelecanus onocrotalus.
Bồ nông trắng châu Mỹ*: Pelecanus erythrorhynchos
Bồ nông nâu*: Pelecanus occidentalis