Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 5: Lại kẹp tôi nữa!





"Nhưng những con bồ nông này trông đều rất đẹp mà." Thời Du nói một cách hiển nhiên, cậu chỉ từng hình từng hình một: "Con này túi cổ họng phát triển rất chuẩn, vừa nhìn là biết có thể ăn được rất nhiều cá. Con này có đôi cánh rộng lớn, còn con kia..."

Thương Vãn Thạc nghe mà choáng váng hết cả đầu.

Ở trong mắt anh, ngoài sự khác biệt chút xíu về kích thước và màu sắc ra, những con bồ nông này trông y hệt nhau.

Con bồ nông duy nhất mà anh có thể nhận ra, chính là hotbird của Công viên Bồ Nông "Ngư Ngư".

Hôm qua sau khi quay về kiểm tra thông tin anh mới biết, Ngư Ngư hóa ra là một con bồ nông trắng lớn, lông rất trắng, chỉ có đuôi cánh màu đen, tuy tiếng kêu hơi khó nghe nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy cực kỳ xinh đẹp.

Có chút đáng tiếc.

Hôm nay Ngư Ngư nghỉ làm.

Bằng không dù thế nào anh cũng phải nhờ Thời Du chụp cho nó vài tấm ảnh thật đẹp.

Thời Du chụp toàn là bồ bông, nhưng có thể nhận ra trình độ chụp ảnh rất tốt, bố cục gần như hoàn hảo.

Anh trả điện thoại lại cho Thời Du, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chụp được hòm hòm rồi, chúng ta về thôi."

Ngày hè bên hồ muỗi nhiều.

Vừa về đến nhà gỗ nhỏ, Thương Vãn Thạc đã châm nhang đuổi muỗi, sau đó lấy sổ tay ra ghi chép lại loài chim đã quan sát được trong ngày.

Cẩn thận nhớ lại hình dáng của con chim Bạc má họng đen, trước tiên Thương Vãn Thạc vẽ một hình tròn vào sổ tay.

Tiếp đó, vẽ một tam giác ngược làm mỏ.

Cuối cùng lại thêm hai nhánh cây c.ắm vào hình tròn.

Sau khi tô màu cực kỳ nghiêm túc, Thương Vãn Thạc giơ cuốn sổ lên bày ra trước máy quay: "Thế nào, tôi vẽ đẹp lắm đúng không?"

Thời Du đi ngang qua, nghiêm túc bình luận: "Rất trừu tượng."

Thương Vãn Thạc lật lại xem xem.

Anh cảm thấy cũng đâu tệ lắm đâu.

Trừu tượng chỗ nào, chẳng trừu tượng chút xíu nào hết được chưa?

Thương Vãn Thạc cất sổ tay, đi vào bếp nấu ăn, còn Thời Du thì ngồi trên sàn nhà trong phòng khách chọn lọc ảnh chụp của ngày hôm nay.

Ba con cá họ để lại hôm nay đều rất to, hiện đang bơi trong lu nước ở sân ngoài, Thương Vãn Thạc dứt khoát quyết định xử lý luôn một con ngay tại chỗ.

Anh thủ pháp thành thạo cầm dao lên, đặt cá lên thớt, vung tay chém xuống cạo hết vảy cá. Lưỡi dao nhẹ nhàng rạch bụng cá, vừa chính xác vừa gọn gàng mà mổ ra, toàn bộ quá trình lưu loát không hề có chút chần chừ.

Người quay phim nhắm ngay ống kính vào những động tác tay của Thương Vãn Thạc, ghi lại trọn vẹn từng bước một.

"Thầy Thương thường tự làm cá ăn sao?" Người quay phim hỏi.

Thương Vãn Thạc há mồm nói luôn: "Nhà tôi bán cá, tất nhiên phải rèn luyện kỹ năng này cho tốt, chờ ngày nào đó không làm nổi nữa thì rời giới về nhà nối nghiệp gia đình thôi."

Người quay phim vậy mà tin thật: "Trước kia gia cảnh anh chắc hẳn rất khó khăn rồi."

Mắt thấy anh ta sắp sửa đi theo kịch bản quá khứ cảm động, Thương Vãn Thạc lập tức ra hiệu dừng lại, rồi mang con cá vừa làm xong vào bếp.

Con cá này ăn hai bữa cũng đủ, Thương Vãn Thạc dự định một nửa nấu thịt kho tàu, một nửa làm canh. Sau khi bỏ cả hai phần vào nồi, anh lại mở tủ lạnh, lấy những thứ mua ở siêu thị ngày hôm nay ra.

Khoai dẻo, đậu đỏ, dưa hấu, thạch dừa... Hàng chục loại topping nho nhỏ bày ra la liệt muôn màu, mỗi thứ được cho vào bát một chút, rưới nước đường, cuối cùng dùng máy bào đá mượn từ nhà hàng nghiền đá ra làm đá bào, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cá vẫn chưa chín, Thương Vãn Thạc nhanh chóng gọi Thời Du tới đây nếm thử món tráng miệng mùa hè của mình.

"Đây là gì vậy?" Thời Du hỏi.

Thương Vãn Thạc: "Thời tiết nóng quá, nên ăn cái gì đó mát lạnh."

Thời Du cầm lấy cái muỗng, tìm chỗ múc xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể ăn được một ít đá bào vô vị.

Thương Vãn Thạc thấy thế, ra hiệu cậu nhìn về phía anh, ngay sau đó cũng lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy phần ăn của mình, để đá bào và nước đường hoà quyện lại với nhau.

Thiếu niên bắt chước theo, rồi múc một muỗng bỏ vào miệng, nước đường ngọt ngào hòa lẫn với đá bào, nhanh chóng tan ra trong miệng.

Theo từng lớp đá bào tan chảy, Thời Du dần dần ăn được những topping nho nhỏ bên dưới, dưa hấu giòn tan cùng các topping linh tinh khác như khoai dẻo hòa trộn lẫn lộn, các loại vị giác giao nhau, xua tan phần lớn cái nóng oi bức của mùa hè.

Thương Vãn Thạc còn chia cho các nhân viên công tác ở đây mỗi người một bát, ai nấy đều ăn ngon lành đến nỗi xong rồi mà vẫn chưa đã thèm.

Anh cười cười, nói: "Đây là chè tứ quả, ăn ngon không? Từ giờ chúng ta sẽ kiếm tiền bằng thứ này trong một tuần."

Chè tứ quả*



Đối với Thương Vãn Thạc một người đến từ tỉnh F mà nói, mùa hè không có chè tứ quả thì không phải là mùa hè trọn vẹn!

Anh cũng đã điều tra trước, có một số loài chim ngày ngủ đêm bay, vì vậy sở thú về đêm vẫn mở cửa, nhưng lượng du khách sẽ ít hơn một chút so với ban ngày.

Giờ đang vào giữa hè, trời nắng nóng không chịu nổi, đặc biệt là về đêm, sóng nhiệt bốc lên cuồn cuộn, trên mặt đất đều tỏa ra hơi nóng vô hình, lúc này một số món tráng miệng ngọt ngào mát lạnh sẽ phát huy tác dụng.

Kế hoạch tiếp theo sẽ là ban ngày Ngắm chim, ban đêm kiếm tiền.

Tuy rằng có chút vất vả, nhưng chỉ một tuần thôi, ráng chịu cái là qua.

Ăn chè tứ quả xong, đồ ăn cũng được bưng lên.

Thức ăn do Thương Vãn Thạc nấu còn ngon hơn nữa, cá kho có màu đỏ tươi, từng miếng cá tươi ngon mềm mịn, được bọc trong nước sốt đậm đà, vị ngọt mặn xen lẫn ăn kèm với cơm cực kỳ hợp.

Thời Du ăn liền mấy miếng, suýt chút nữa phát khóc: "Thầy Thương, anh đi rồi tôi phải làm sao bây giờ?"

Thương Vãn Thạc: ......

Không đến mức đó, thực sự không đến mức đó.

Vừa mới ăn xong một bát chè tứ quả, Thương Vãn Thạc chỉ ăn được vài miếng cơm đã no, nhưng Thời Du vẫn chưa dừng lại, miệng cậu được nhồi đến mức căng phồng, nhét chật ních.

Cái miệng nhỏ xíu như vậy, sao lại nhét được nhiều đồ ăn đến thế?!

Ăn hết một bát lại ăn tiếp một bát, cho đến khi cơm trong nồi cơm điện và các món trên bàn bị quét sạch, Thời Du mới buông bát xuống thở dài nói: "Ăn no bảy phần."

Thương Vãn Thạc vô thức nhìn đến mức ngu người.

Chỉ thế thôi á?!

Chỉ no bảy phần á???

Cậu chàng dường như cũng nhận ra mình ăn quá nhiều, ngượng ngùng cười cười: "Tôi đi rửa bát."

Dù sao thì bữa cơm này là do Thương Vãn Thạc nấu.

Đang lúc rảnh rỗi, Thương Vãn Thạc chọn vài bức ảnh chụp chíp béo nhỏ ngày hôm nay, hỏi ý kiến tổ chương trình xem có thể đăng tải trên mạng xã hội hay không, rồi mới đăng ảnh lên Weibo.

Chỉ chốc lát sau, bình luận ồ ạt kéo tới.

Thương Vãn Thạc nhìn lướt qua, thấy bình luận của fans mình bị nhấn chìm trong vô số lời lẽ tục tĩu.

[Anh còn có gan dám tham gia chương trình tạp kỹ với Tri Tri, đúng là đồ mặt dày cứ đeo bám người ta đến chết không bỏ.]

Đây vẫn là một bình luận tương đối xuôi tai.

Thương Vãn Thạc trả lời: [Có tiền không đi là đồ ngu.]

[Giải thích chuyện mua hot search tai tiếng nhằm vào Thẩm Tri! Giải thích chuyện mua hot search tai tiếng nhằm vào Thẩm Tri! Giải thích chuyện mua hot search tai tiếng nhằm vào Thẩm Tri!]

Thương Vãn Thạc trả lời: [Bố mày không phải nhà từ thiện, mất não thì đừng có nói chuyện với bố mày.]

Những ngón tay thon dài gõ lạch bạch lạch bạch trên điện thoại, cho đến khi người đại diện gửi vài tin nhắn cảnh báo liên tiếp, Thương Vãn Thạc mới tắt máy.

Chỉ vài câu trả lời ngắn ngủi đã lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn.

Lúc này Thương Vãn Thạc đã tắm rửa xong, mỹ mãn chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Thời Du cũng bò lên giường nằm yên ổn.

Khi ánh mắt anh lạc sang phía Thời Du, Thương Vãn Thạc liền thấy cậu chàng nằm im lìm ở đó, nhắm chặt hai mắt.

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Thương Vãn Thạc lặng lẽ cầm lấy một cái gối đầu, ngăn cách giữa hai người.

Thời Du mở mắt ra, nhìn anh với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Thương Vãn Thạc ngượng ngùng nói: "Khi tôi ngủ hay lăn lộn, sợ sẽ quấy rầy cậu."

"Như vậy không chật sao?" Thời Du chớp chớp mắt, hàng mi đen như lông quạ khẽ run run, "Không quấy rầy tôi gì đâu, đêm qua tôi không có cảm giác gì hết."

Tôi không có quấy rầy cậu, nhưng cậu sẽ quấy rầy tôi!

Thương Vãn Thạc có khổ mà không thể nói nên lời.

Hôm nay anh không thể chịu đựng thêm được nữa, mỗi ngày đều tiêu hao nhiều năng lượng thể chất như vậy, nếu ngay cả ngủ cũng ngủ không yên, sớm muộn gì anh cũng sẽ được khiêng vào xe cấp cứu ngay trước ống kính máy quay!

Anh chỉ có thể nói: "Không sao, cứ ngủ như thế này đi."

Chất lượng giấc ngủ của Thời Du vô cùng tốt, đèn vừa tắt cái đã ngủ mất tiêu, Thương Vãn Thạc nhìn trần nhà, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Anh nhẹ nhàng trở mình, sợ làm Thời Du bên cạnh tỉnh giấc, rồi lại nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt gần ngay trước mắt kia.

Cậu trai nhỏ bên cạnh đang mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay mềm mại thoải mái, trông không giống thương hiệu gì tốt lắm, thậm chí còn có vài chỗ lòi chỉ thừa ra.

Chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lỏng lẻo ôm lấy người Thời Du, để lộ làn da trắng nõn cùng đường cong xương quai xanh trơn truột.

Thương Vãn Thạc từ từ di dời tầm mắt đi.

Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thời Du.

Không mang lại cảm giác ồn ào, thậm chí còn có chút thôi miên người nghe.

Hôm nay chẳng làm được việc gì mấy, nhưng cũng đã chạy dưới cái nắng cả một ngày, tuy bây giờ còn chưa đến mười giờ, nhưng Thương Vãn Thạc quả thực có hơi buồn ngủ.

Bỗng nhiên, người bên cạnh động đậy một cái.

Thời Du hơi trở mình, một cái đùi trắng nõn thon dài vắt ngang lên cái gối đầu giữa hai người.

Thương Vãn Thạc đột nhiên chồm dậy, nương nhờ ánh trăng và đèn đường bên ngoài, anh có thể thấy rõ nốt ruồi ở bắp đùi cậu, chân cậu cực kỳ đẹp, từng ngón chân tròn trịa chìm trong nệm mềm.

Cái chăn không thành thật trượt sang một bên, chỉ còn một góc che phủ bụng Thời Du.

Rất tốt.

Thương Vãn Thạc chu đáo kéo chăn đắp kín lại cho cậu.

Buổi tối cậu ôm gối rồi thì đừng có ôm tôi nha.

Tư thế của Thời Du nằm chiếm gần hết cái giường, Thương Vãn Thạc bị ép đến sát mép, cũng may đây là giường thấp, cùng lắm thì lăn xuống sàn ngủ một đêm, mà không phải đang đêm nửa hôm té xuống giường ngã chấn động não.

Mặc dù diện tích chỗ ngủ hạn hẹp, nhưng đêm nay chắc hẳn sẽ yên ổn thôi.

Thương Vãn Thạc lại nhắm mắt một lần nữa.

Nhẫn nhịn thêm mấy ngày, đợi quay xong kỳ *****ên của chương trình, anh sẽ trở về căn biệt thự rộng lớn của một mình mình, tận hưởng trọn vẹn tháng ngày bình yên.

Nhưng anh đã đánh giá thấp tư thế ngủ của Thời Du.

Chưa ngủ được bao lâu, cái gối dần dần bị cậu ôm chặt, Thời Du ôm lấy nó rồi trở mình, để lại bóng lưng vô tình cho Thương Vãn Thạc.

Rào cản giữa hai người biến mất.

Thương Vãn Thạc kinh hồn bạt vía liếc nhìn cậu một cái, miễn cưỡng dùng chăn tạo nên một rào cản mới không được vững chãi cho lắm.

Sau đó, anh nằm xuống lần thứ ba.

Thời Du vẫn chưa ngừng lại.

Cậu hơi hơi cử động thân mình một chút, xích lại gần về phía Thương Vãn Thạc hơn một chút.

Điều hòa bật 16°C, chỉ với một lớp chăn mỏng, không sao tránh khỏi cảm giác hơi lạnh lẽo.

Khi bị kíc.h thích bởi cái lạnh, con người theo bản năng sẽ tìm đến gần nguồn nhiệt hơn.

Ngay sau đó, Thương Vãn Thạc liền cảm nhận được một vật mềm mại, mượt mà căng mịn áp lên bắp đùi mình.

Toàn thân cứng ngắc.

Vốn cậu đã mặc áo ngủ ngắn tay, nên xúc cảm từ một số vị trí trên người Thời Du lại càng rõ rệt hơn.

Thương Vãn Thạc chậm rãi rút chân mình sang chỗ khác.

Không ngờ ngay lúc này, Thời Du trở mình thêm lần nữa, nằm dang rộng như chữ "đại" 大, một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên eo Thương Vãn Thạc, khiến anh bật chế độ bất động hoàn toàn.

Anh như bị giam cầm bởi một thế lực vô hình, không thể động đậy.

Mà điều càng xấu hổ hơn nữa là —

Một chân của Thời Du, tình cờ đặt ngay giữa hai chân anh.