Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 45: Hôn lên khóe môi Thời Du



Anh đào con trai đâu ra?

Thương Vãn Thạc tức giận vặc lại: "Không phải con trai, mà là em trai tao."

Một cậu ấm đứng bên cạnh im lặng một lúc, "Ai là em trai?"

Thương Vãn Thạc: "......"

Anh duỗi tay nắm lấy móng vuốt chó nhỏ, "Đây là em trai tao."

Sau đó lại chỉ vào Thời Du nói: "Người này là Thời Du."

Thời Du bế chó chào mọi người.

Mặc dù không giới thiệu danh phận, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Thời Du đều có phần ngầm hiểu trong lòng.

Lão Thạch lau mồ hôi: "Tao còn tưởng năng lực mày nhanh như vậy...... Trong giới của tụi bay chẳng phải hay có kiểu đầu óc nóng lên nuôi chung một con mèo con chó gì đó, rồi khi chia tay lại chạy sang nhà người ta trộm con đem về nhà mình sao?"

"Nói tào lao gì đó!" Thương Vãn Thạc liếc nhìn Thời Du một cái, thấy cậu vô tri vô giác chơi với chó nhỏ bên cạnh, ậm ờ nói: "Đâu nhanh vậy được. Hơn nữa con chó này là ba mẹ tao nuôi, là tâm can là cục cưng của họ, vai vế còn lớn hơn vài đứa tụi bay, có thể tôn trọng một chút không?"

Anh xoa nhẹ đầu chú chó một phen, huýt sáo hai tiếng: "Chó, mau gọi anh Lão Thạch đi."

Corgi thè lưỡi: "Gâu gâu gâu!"

Đứng ngoài này cũng chẳng để làm gì, mọi người cùng vào nhà hết.

Thương Vãn Thạc vừa định buông bàn tay đang nắm nãy giờ, nhưng khi vừa nới lỏng một chút, Thời Du lại lập tức nắm chặt.

Anh cho rằng Thời Du sợ người lạ nên mới nắm tay mình, bèn dịu dàng an ủi vài câu: "Em đừng lo lắng, cứ tập trung ăn đồ nướng là được. Đây đều là một số anh em của tôi, chúng tôi thường chơi với nhau......"

Đi qua khúc ngoặt, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, giọng Thương Vãn Thạc dần dần vặn nhỏ xíu.

Lần này Lão Thạch bao hết cả khu, không ít người đang ôm bạn trai bạn gái của mình ca hát trong đó, bầu không khí với ánh đèn cực kỳ ám muội...... Còn cái gọi là thịt nướng, thì là cái giá nướng cô đơn đặt ở ngoài sân thượng, ngay cả than còn chưa được đốt.

Bị lừa rồi.

Nhìn cái đã biết đây không phải buổi tụ tập đứng đắn gì.

Thương Vãn Thạc nuốt lại những lời vừa nói: "Thực ra công việc của tôi khá bận, hầu như không ra ngoài chơi với bọn họ."

Thời Du cái hiểu cái không gật đầu: "Là vậy à."

Thương Vãn Thạc quay đầu kéo Lão Thạch xềnh xệch sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải bảo là ăn thịt nướng sao? Thịt nướng đâu? Thịt nướng nhà mày cứ phơi trên vỉ cho khô là ăn được hả?"

Lão Thạch với anh trừng mắt to mắt nhỏ: "Chỉ là ra ngoài tụ tập chơi chơi...... mọi người dẫn theo vài người bên cạnh cũng đâu sao, đừng nói mày thật sự đến để ăn thịt nướng đấy chứ?"

Thương Vãn Thạc mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Chứ sao má, anh còn chuẩn bị cả một xe thịt xiên nướng kìa.

"Sau này đừng tìm tao tham gia mấy dịp kiểu này." Thương Vãn Thạc cười ha hả nói: "Ăn đồ nướng thì tao thà trực tiếp nướng ở sân nhà tao còn hơn."

"Cứ vậy đi, giờ tao đưa Thời Du đi về."

Lão Thạch vội vàng ngăn anh lại: "Này này này mày đừng đi mà."

"Bây giờ mày là con người bận rộn, hẹn mày ra ngoài chơi khó muốn chết." Lão Thạch hất cằm về phía Thời Du, "Hơn nữa chẳng phải mày có ý với cậu nhóc đó sao, tất cả tụi tao đều là người có kinh nghiệm, có thể cho mày vài lời khuyên."

Thương Vãn Thạc liếc nhìn anh ta: "Kinh nghiệm bao nuôi người khác à?"

Thương Vãn Thạc thế mà lại không trực tiếp phản bác câu nói kia của anh ta.

Lão Thạch cười nói: "......Mày đừng coi thường mấy người bao nuôi minh tinh nhỏ nghệ sĩ nhỏ, dù sao cũng giỏi hơn mày, lớn già đầu rồi mà vẫn chơi trò chơi tình yêu thuần khiết."

"Có lẽ người ta có ý với mày, công khai thả thính mày rồi, mà mày vẫn coi như là hành động vô tình chạm vào nhau, tìm đủ lý do hợp lý cho hành động của cậu ấy."

Thương Vãn Thạc im lặng.

Vậy nên chẳng lẽ mấy ngày nay Thời Du thực sự cố ý thả thính anh sao?

Anh nói: "Thôi, em ấy giờ vẫn còn nhỏ, chuyện này không phải vội."

Thấy Thương Vãn Thạc có phần nhượng bộ, Lão Thạch tiếp tục nói: "18 tuổi đâu có nhỏ, Tiền Huy 18 tuổi còn bị ba mẹ đánh gãy chân vì ngủ lang kìa."

"Dù sao cứ thử một lần xem, nếu mày chẳng làm cái gì, Thời Du sao mà biết được mày đang nghĩ gì chứ."

Thương Vãn Thạc: ......

Anh có dẫn Thời Du ra ngoài chơi rồi mà.

Nhưng có vẻ Thời Du thực sự không phát hiện ra thiệt.

"Xem liệu cậu ấy có phản cảm với một số hành động của mày không, nếu không phản cảm thì chứng tỏ có hy vọng, còn nếu phản cảm thì chứng tỏ người ta là thẳng, khi đó mày cũng nên sớm buông tay, đừng lãng phí thời gian của người ta."

Cứ thử một lần xem.

Thương Vãn Thạc lập tức bị vị bác sĩ tâm lý này thao túng thành công, thế là ở lại.

Lão Thạch gọi nhân viên phục vụ đến sắp xếp vỉ nướng, Thương Vãn Thạc và Thời Du được mọi người vây quanh ngồi ở giữa.

Có người muốn rót rượu cho Thời Du, thì bị Thương Vãn Thạc ngăn lại: "Em ấy uống sữa là được."

Người kia cũng biết điều, không ép gì thêm, lấy cho Thời Du một lốc sữa bò Vượng Tử.

Bọn họ cũng không cố tình tập trung chủ đề vào hai người, mà bắt đầu trò chuyện về công việc kinh doanh gần đây của gia đình, hoặc tám chuyện đàn ông đàn bà gì đó. Trong môi trường đặc biệt ồn ào này, Thương Vãn Thạc cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho Thời Du.

"Nếu em không thích, chúng ta về sớm một chút nhé."

Thời Du không thấy có gì không thích, tò mò quan sát từng người, Thương Vãn Thạc có thể dẫn cậu đi gặp bạn bè, cậu còn thấy rất vui.

Theo cách nói của loài người, bước tiếp theo nên gặp phụ huynh!

Tuy nhiên, hình như cậu đã gặp phụ huynh rồi.

Khi ánh mắt quét qua góc phòng, Thời Du hơi đơ ra một chút.

Thương Vãn Thạc cũng quay đầu nhìn qua, ở trong góc tối âm u, có hai người đàn ông đang hôn nhau.

Anh sợ tới mức vội vàng dùng thân mình che khuất tầm nhìn của Thời Du, hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt Thời Du.

Thương Vãn Thạc: ......

Thời Du: 0v0?

Thương Vãn Thạc lại thanh minh thêm lần nữa: "Tôi thực sự không thường xuyên đi chơi với họ."

Anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bên kia có người bắt đầu khoe dây đồng hồ mới thay của mình: "Tụi mày nhìn dây đồng hồ mới của tao này, chất liệu silicon, mấy chục nghìn một dây!"

"Đến đây đến đây, tụi bay xem đi." Vừa nói vừa tháo ra đưa cho mọi người nhìn một cái.

Thương Vãn Thạc uống một ngụm rượu: "Chỉ là silicon thôi mà, tao tưởng chất liệu quý hiếm gì, mày đúng là kiểu khách hàng hay bị gian thương nhắm vào đấy."

"Nhưng nó với mấy silicon khác không giống nhau!"

Hắn ta trợn mắt phản bác, còn đưa dây đồng hồ đến trước mặt Thương Vãn Thạc, "Mày sờ thử xem. Silicon này và mấy loại silicon khác có cảm giác hoàn toàn khác nhau."

Thương Vãn Thạc không thấy khác biệt chỗ nào, nhíu mày ngả người ra sau một chút: "Đừng đưa qua đây, tao bị dị ứng với cao su silicon."

Người nọ: "Dị ứng gì cơ?"

Lão Thạch thấy không khí không ổn, cười ha hả hòa giải: "Mày so đo với Tiểu Thương làm gì, nó thực sự bị dị ứng với silicon các thứ tương tự, mày bảo nó sờ trăm ngàn lần nó cũng không cảm nhận được sự khác biệt gì đâu."

Dị ứng cả silicon và cao su?

Ánh mắt mọi người bỗng trở nên ám muội, thì thầm sau lưng Thương Vãn Thạc.

"Vậy chẳng phải nó không thể dùng cái đó được sao?"

"Bây giờ có loại chất liệu không chứa latex mà...... chắc không ảnh hưởng đâu."

Còn có người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hô to với Thời Du: "Có nghe thấy không bạn nhỏ, Tiểu Thương nhà cậu bị dị ứng cao su đấy."

Thời Du không hiểu chuyện gì: "Vậy có phải anh không thể đeo bao tay cao su để rửa bát không?"

Thương Vãn Thạc: "......Phải."

"Không sao cả!" Thời Du nói với vẻ mặt kiên nghị, "Về sau anh nấu ăn, tôi rửa bát cho."

Sau này nếu hai người ở bên nhau, vốn dĩ cũng nên chia sẻ việc nhà.

Thương Vãn Thạc tâm như tro tàn.

Ý bọn họ nói...... có lẽ không phải ý này.

Thời Du như thế này, thật sự giống người đã thông suốt sao?

Quả nhiên những người kia vẫn không chịu buông tha Thương Vãn Thạc, đùa cợt cười nói: "Không chỉ không đeo được bao tay cao su, cái bao nào đó cậu ta cũng không đeo được đâu......"

Thương Vãn Thạc không nhịn nổi được nữa, chụp lấy quả táo trên bàn ném về phía người kia, "Quả táo cũng không chặn họng mày được đúng không?"

Đám đông phá lên cười to, Thương Vãn Thạc trực tiếp kéo Thời Du ra sân thượng chờ ăn đồ nướng, kéo cửa kính lại, ngăn cách tất cả âm thanh trong đó.

Nhân viên phục vụ đang hỗ trợ nướng thịt bên cạnh, toàn bộ sân thượng tràn ngập mùi thơm.

Thương Vãn Thạc mang vẻ mặt một lời khó nói hết: "Thực sự thường ngày tôi không đi chơi với bọn họ đâu."

Hôm nay dẫn Thời Du đến đây như trèo lên nhầm thuyền giặc vậy, giá như biết trước thì anh không đến làm gì.

"Tôi biết rồi." Thời Du gật gật đầu, vẫn còn quan tâm đến chuyện dị ứng của anh: "Vậy ngoài bao tay cao su anh không thể dùng, còn có cái gì không thể dùng nữa, có ảnh hưởng đến cuộc sống không?"

Thương Vãn Thạc: "...... Không ảnh hưởng."

Huyệt thái dương anh đột nhiên giật mạnh một cái, nói: "Có loại chất liệu không chứa latex."

Nếu Thời Du cứ hỏi tiếp như vậy thì cả quần lót anh cũng bị ***** mất, Thương Vãn Thạc dùng lại chiêu cũ, lấy một xiên đồ nướng nhét vào tay Thời Du, "Em ăn đi."

Anh còn đặc biệt dặn nhân viên phục vụ nướng vài xiên không gia vị để đút cho chó nhỏ ăn.

Corgi nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng trong tay Thương Vãn Thạc, vẫy đuôi điên cuồng, chó nhỏ ngậm xiên thịt, Thương Vãn Thạc nắm lấy miệng nó, rút xiên ra cái xoẹt, toàn bộ thịt vào hết miệng chó.

Dạy chó ăn thịt xiên thực sự thấy hơi mệt, cho ăn vài xiên xong thì Thương Vãn Thạc dừng lại, ngồi sóng vai với Thời Du trên sân thượng.

Hai người đều không nói gì.

Thương Vãn Thạc vô tình buông lỏng tay xuống, chạm vào đầu ngón tay của Thời Du.

Thời Du ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng không nhúc nhích.

Lão Thạch nói cũng có lý, cứ thử một lần, xem Thời Du có phản cảm hay không.

Vừa rồi hai người nắm tay một lúc, Thời Du cũng không có phản ứng gì lớn...... Thương Vãn Thạc vẫn muốn xác minh thêm một lần nữa.

Anh đang suy nghĩ nên dùng tư thế nào để trông như vô tình nắm tay cậu trai nhỏ, thì bóng cây bên ngoài đột nhiên lắc lư dữ dội, một đàn chim lớn như huy động hết mọi lực lượng không biết từ đâu bay ra, cả một khối đen kịt, kêu chíp chíp ồn ào không ngừng.

"Trời đụ." Thương Vãn Thạc giật mình kêu một tiếng, bị dọa rụt tay lại: "Vụ gì vậy?"

Chim nhỏ phát điên à?

Thời Du mặt đầy kinh hoảng: "Lần này không phải tôi làm!"

Thương Vãn Thạc: ?

Hai người nhìn thấy có hai chiếc xe dừng ở dưới lầu, chiếc xe phía sau đột nhiên có bốn người đàn ông to lớn mặc đồ đen xuống xe, đồng loạt mở ô, đi đến trước chiếc xe *****ên.

Cửa xe mở ra, những chiếc ô to nhanh chóng tạo thành lá chắn bốn phía, bảo vệ người từ trong xe bước ra.

Lũ chim như phát điên hơn, điên cuồng mổ lên ô bộp bộp, khiến cho bề mặt ô kêu tạch tạch không ngừng, có mấy con chim chơi còn mất dạy hơn, trực tiếp ném cứt chim lên ô đen.

Thương Vãn Thạc loáng thoáng có thể thấy rõ bóng người dưới ô, hóa ra là Tiền Huy, hơn nữa trong lòng gã còn ôm một chàng trai, có vẻ là một nghệ sĩ nhỏ mới ra mắt gần đây.

Anh quay đầu qua nhìn Thời Du: "...... Anh ta giờ vẫn còn bị hoét đen đuổi theo sao?"

Thời Du vô tội: "Anh chưa bảo dừng, nên tôi cũng không bảo hoét đen dừng lại."

Màn lên sân khấu của Tiền Huy quả thực rất hoành tráng, vừa vào trong nhà những vệ sĩ của gã liền thu ô lại, đám chim nhỏ cũng ai về nhà nấy, tạo nên một sự hài hòa quỷ dị.

Thương Vãn Thạc đi vào trong, vừa hay nghe thấy Tiền Huy khạc nhổ, chửi bới với người khác: "Phi! Cũng không biết kẻ tiểu nhân nào chơi ngải sau lưng hãm hại tao! Mấy ngày nay tao đã đến chùa miếu cầu rất nhiều bùa bình an rồi, kẻ sử dụng bùa ngải đó cứ chờ chịu phản phệ đi!"

Wow, sợ quá à.

Thương Vãn Thạc vừa mới xảy ra xung đột với gã, khi hai người chạm mắt nhau, ánh mắt cả hai đều tóe lên sát khí.

Tiền Huy quay đầu đi: "Xí."

Thương Vãn Thạc: "Ha."

Anh bế corgi lên, hướng đầu chó nhắm về phía Tiền Huy, "Mồm đâu, mau chào hỏi người ta đi, đây là cháu ngoại lớn của nhóc đó."

"Gâu gâu?" Corgi trực tiếp tăng một bậc vai vế, ngờ nghệch nhìn cháu trai lớn, cái đuôi lông xù vẫy vẫy không ngừng, quét qua cánh tay của Thời Du.

Tiền Huy: "Mày!"

"Đừng tức giận, đừng tức giận." Lão Thạch vội vàng xông ra ngăn chặn cuộc chiến, "Sao mày không dẫn theo người kia, lần này đổi người mới à?"

Tiền Huy đắc ý ngó qua Thương Vãn Thạc, "Cậu ta ấy à, gần đây đang hot lắm, còn phải cảm ơn Tiểu Thương đã để lọt một hợp đồng thương hiệu lớn như vậy, bây giờ gọi cậu ta ra ngoài cậu ta còn chẳng có thời gian."

Thời Du hiểu rồi, thì ra đây là ý mà Tiểu Lưu muốn nói - cờ đỏ di động khắp nơi đều có tam cung lục viện.

Cậu khẽ nhắc nhở Thương Vãn Thạc: "Người này là kẻ xấu, hay là cứ để hoét đen đuổi theo anh ta thêm vài ngày đi."

Thương Vãn Thạc tràn đầy đồng cảm.

Địa vị trong ngành của nghệ sĩ nhỏ mà Tiền Huy mang đến không lớn như Thương Vãn Thạc, nên cũng rụt rè chào hỏi anh. Một tay Tiền Huy kéo người vào lòng, mắt trợn trắng: "Cậu là người của tôi, về sau không được làm những chuyện mất mặt như vậy, hiểu chưa?"

Nghệ sĩ nhỏ liên tục gật đầu.

Gã kiêu căng ngạo mạn nói: "Tụi mày đang chơi đến đâu rồi, cho tao tham gia với."

"Đến trò tiếp theo rồi đây." Lão Thạch cười gượng nói, ngẩng đầu gọi Thương Vãn Thạc qua, "Mày và Tiểu Du cùng tham gia đi."

Thương Vãn Thạc vừa định từ chối, thì thấy Lão Thạch nháy mắt với mình.

Anh đi qua đó hỏi: "Chơi gì vậy?"

Lão Thạch quơ quơ đạo cụ trong tay: "Thật hay thách."

Thương Vãn Thạc: "......Chơi gì mà lúa dữ vậy."

"Đây là cơ hội tốt đấy." Lão Thạch nói với tông giọng chỉ có hai người họ nghe được, "Mày đừng có quên, nhiệm vụ hôm nay là giúp mày theo đuổi người ta."

"Thật hay thách nhìn có vẻ lỗi thời, nhưng thực tế lại dễ rút ngắn khoảng cách nhất." Lão Thạch nói, "Mày cứ yên tâm, tao nói trước với các anh em rồi, mọi người sẽ giúp mày gian lận, đảm bảo hôm nay mày sẽ biết được cậu ấy có suy nghĩ gì."

Thương Vãn Thạc không nói lời nào.

Lão Thạch mất kiên nhẫn đẩy anh một phen, "Lúc này mày do dự cái gì, cứ nghe tao, liều lên coi."

Phải xác định xem Thời Du có ghét mình không đã, khi đó mới có cách thực hiện bước tiếp theo.

Thương Vãn Thạc nhượng bộ: "Trong đây mày không có câu hỏi hai lúa nào như kiểu 'Bạn thích ai' đúng không?"

Lão Thạch vỗ vỗ ngực: "Mày cứ yên tâm, tuyệt đối không có, đảm bảo khiến mày hài lòng."

Cũng khá nhiều người tham gia, ngồi quây thành một vòng tròn.

Ghế sofa hơi nhỏ, Thương Vãn Thạc không khỏi phải chịu cảnh chen chúc với Thời Du. Chân chạm chân, lớp quần hơi mỏng không thể che giấu hơi ấm từ cơ thể hai người.

Thời Du nhỏ giọng hỏi: "Trò này chơi thế nào?"

Thương Vãn Thạc chỉ vào chai rượu thủy tinh rỗng đặt trên bàn, "Rất đơn giản, quay chai rượu, miệng chai chỉ vào ai, người đó phải chịu phạt, chọn nói sự thật hoặc nhận thử thách."

Thời Du lập tức lén lút lên mạng tìm kiếm các kiểu hình phạt của trò chơi thật hay thách.

Sau khi tìm xong, cậu mừng thầm trong bụng, cất điện thoại.

Trò chơi này quá tốt.

Nếu quay trúng Thương Vãn Thạc, cậu có thể sắp đặt hình phạt cho Thương Vãn Thạc, bắt anh phải nắm tay mình luôn!

Kế hoạch của bồ nông nhỏ check √

Lão Thạch nhìn mọi người một lượt, tuyên bố nói: "Nếu không muốn chịu phạt thì tự phạt ba ly, nhất định phải uống rượu, không ai được trốn! Ai phải lái xe thì về gọi người lái thay."

Loại trò chơi này, nhất định phải có hơi chút men say chơi mới vui.

Lão Thạch thở dài thật sâu.

Người anh em à, vì hạnh phúc chung thân của mày mà tao rầu thúi ruột luôn.

Vòng *****ên bắt đầu, chai rượu lộc cộc xoay tròn trên bàn, miệng chai chỉ thẳng vào Tiền Huy.

Tiền Huy không thấy sợ hãi chút nào, hơi hơi gật đầu: "Thử thách, để tao xem coi là gì nào."

Lão Thạch rút một lá bài, đọc nội dung trên bài: "Hát bài 'Hảo hán ca' bằng giọng dẹo."

"Này thì có gì khó,"

Tiền Huy đẩy nghệ sĩ nhỏ trong lòng ra, nhận micro từ tay người khác.

Đã có người giơ di động lên, chuẩn bị quay lại cảnh tượng xấu hổ của gã.

Chỉ nghe tiếng nhạc dạo hùng tráng vang lên, Tiền Huy tằng hắng giọng, từ kẽ răng phát ra một đoạn âm thanh quỷ dị xi người ta muốn đái ra quần: "Sông lớn chảy về phía đông a ~"

Vừa cất tiếng, Thương Vãn Thạc đã không nhịn được, tựa vào vai Thời Du cười không ngừng.

Những người khác cũng cười đến nỗi ngã trái ngã phải.

Vất vả lắm mới chịu đựng hết giọng hát khó nghe này, chai rượu lại bắt đầu quay.

Lòng bàn tay Thương Vãn Thạc hơi đổ mồ hôi.

Lão Thạch nói sẽ gian lận, việc quay trúng anh hoặc Thời Du cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.

Đáng tiếc rất không may, lần này lại quay trúng một người khác.

Người kia chọn thử thách, bị bắt phải bế một cô gái có mặt tại đây squat 15 cái, kết quả chưa được mấy cái đã ngã ra đất.

Cuối cùng không còn cách nào khác, tự phạt uống ba ly.

Chai rượu vẫn đang quay, ánh mắt Thương Vãn Thạc và Thời Du đều chăm chú theo dõi nó.

Vẫn không quay trúng hai người họ.

Thương Vãn Thạc không biết nên cảm thấy thế nào, vừa căng thẳng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thôi được rồi, cứ để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng được.

Ánh mắt Thời Du gần như muốn chọc thủng một cái lỗ trên chai rượu.

Cái chai rượu này, chẳng được tích sự gì cả.

Liên tiếp mấy vòng, miệng chai đều chính xác lệch khỏi hai người.

Thương Vãn Thạc uống cũng được mấy chai rượu rồi, chưa chịu hình phạt nào mà sắp tự chuốc say mình luôn.

Anh lướt mắt về phía Lão Thạch.

Có chuyện gì vậy? Động tay động chân đã nói đâu?

Lão Thạch lau mồ hôi.

Trong lúc nhất thời, cũng không biết phải nói Thương Vãn Thạc và Thời Du may mắn hay xui xẻo nữa......

Chai rượu lại quay vòng, lần này cuối cùng cũng run rẩy dừng lại trước mặt Thời Du.

"Đù má, cuối cùng cũng quay trúng một trong hai đứa bay rồi!" Lão Thạch khẽ thở phào, "Tiểu Du, cậu chọn thật hay thách?"

Thời Du háo hức muốn thử: "Thử thách đi."

Vừa rồi cậu đã theo dõi rất lâu, những hình phạt ở đây có rất nhiều kiểu, vừa bế người vừa squat, chạm mắt nhìn nhau...... Và còn có điều cậu muốn nhất chính là nắm tay!

Lão Thạch rút một lá bài, biểu cảm từ phấn khích chuyển sang thất vọng: "Ặc, cho mọi người xem ba tấm ảnh gần đây nhất trong album điện thoại của cậu."

Thời Du: ......QAQ

Đây là cái hình phạt vô dụng gì thế này!

Tại sao đến lượt cậu lại nhảy sang kênh Babybus chứ.

Cậu uể oải mở điện thoại lên, giơ ra cho mọi người xem ảnh.

Ánh mắt Thương Vãn Thạc khựng lại, đôi mắt dần dần sáng lên.

Ba tấm ảnh này...... tất cả đều là anh.

Bộ não có hơi choáng váng vì uống rượu lúc này nhảy số rất nhanh.

Ba tấm này đều là ảnh chụp lúc ở Thuỷ Cung, nhưng sau đó anh và Thời Du còn chụp thêm rất nhiều ảnh cùng nhau nữa.

Ảnh của anh ở gần nhất, điều đó chỉ có thể là...... Thời Du đã xóa tất cả các ảnh chụp khác, chỉ giữ lại ảnh của Thương Vãn Thạc.

Lão Thạch không ngờ còn có niềm vui bất ngờ này, hì hì một lúc rồi bắt đầu vòng tiếp theo.

Vừa rồi giống như mới mở ra được một cánh cửa nào đó, lần này chai rượu dừng lại trước mặt Thương Vãn Thạc.

Thương Vãn Thạc bình tĩnh: "Sự thật."

Lão Thạch: "Nói một chuyện mà mày không dám nói với ba mẹ."

Hiện trường im lặng giây lát.

Thương Vãn Thạc nhìn Thời Du, trả lời rất dứt khoát: "Tôi thích nam."

Câu nói này tiêu hao gần như hết sạch mọi dũng khí.

Đầu quả tim Thời Du đột nhiên run lên.

"Mày nói một chuyện mà mọi người đều biết, chỉ có ba mẹ mày không biết làm đếch gì!"

Người bên cạnh không thèm quan tâm nỗi lòng Thương Vãn Thạc, rót đầy rượu cho anh, "Ba ly, nhất định phải tự phạt ba ly!"

Thương Vãn Thạc ngửa đầu uống cạn ba ly đó.

Tiếp tục vòng tiếp theo, dường như để bù đắp cho những vòng trước, miệng chai lại dừng trước mặt Thương Vãn Thạc.

Lão Thạch rút bài, "Vậy...... ở đây có người mày thích không?"

Lúc này ngay cả Tiền Huy cũng nhìn chằm chằm Thương Vãn Thạc với vẻ mặt hóng hớt.

Thời Du ở bên cạnh nhìn anh chăm chú.

Thương Vãn Thạc hé miệng lấy hơi.

Rồi duỗi tay, tiếp tục uống ba ly.

Lão Thạch: ......

Mẹ mày, cái đồ ăn hại.

Chai rượu dường như muốn đối đầu với hai người này, lần tiếp theo lại đến lượt Thời Du.

Thời Du vẫn chọn thử thách.

Cậu nhìn lá bài mà Lão Thạch mới rút ra trong tay, trong lòng điên cuồng lẩm nhẩm: nắm tay nắm tay nắm tay nắm tay!

"Nắm tay người bên trái cậu, duy trì trong nửa tiếng."

Thật sự là nắm tay!

Quanh người Thời Du như muốn nở ra những bông hoa nhỏ, khá là dè dặt xoa xoa lòng bàn tay.

Người bên trái chính là Thương Vãn Thạc.

Cậu ngửa đầu nhìn về phía Thương Vãn Thạc, Thương Vãn Thạc cũng đang nhìn cậu, đáy mắt người đàn ông còn mang theo men say mờ mịt.

"Thương Vãn Thạc." Thời Du gọi anh một tiếng: "Phải nắm tay."

Thương Vãn Thạc hơi duỗi tay ra, nhưng chỉ đặt hờ lên tay Thời Du.

Thời Du nhíu mày.

Vậy sao mà được?

Cậu trực tiếp đảo khách thành chủ, từng chút từng chút một chen vào kẽ ngón tay Thương Vãn Thạc, mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt.

Thương Vãn Thạc giật mình, bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó.

Bên kia chai rượu bắt đầu quay, vừa hay lại dừng trước mặt Thương Vãn Thạc.

Thương Vãn Thạc vẫn muốn chọn sự thật, nhưng Lão Thạch không thể để anh làm vậy nữa.

Anh ta mang vẻ mặt đau đầu nói: "Hay là mày chọn thử thách đi, vừa rồi có quá nhiều người chọn sự thật, xấp bài rút hết qua một lượt rồi, chẳng còn thú vị nữa."

Thương Vãn Thạc khẽ nâng mi mắt lên, "Vậy thì chọn thử thách."

Lão Thạch nhanh tay lẹ mắt rút một lá bài, lật lên xem —

[Uống hết một chai rượu trong 30 giây.]

Lão Thạch: ......Mày cũng đéo giúp được miếng nào.

Anh ta nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhớ ra chỉ có mình anh ta biết nội dung lá bài.

Trong lòng nảy ra một quyết định cực táo bạo.

Thương Vãn Thạc, nhớ phải mời các anh em uống rượu mừng nhé.

Lão Thạch bỗng nhiên nói: "Hay là vòng này chơi lớn đi, đừng tự phạt uống rượu nữa, trực tiếp làm theo hình phạt trên lá bài đi."

Thương Vãn Thạc nghĩ nghĩ: "Cũng được."

Lão Thạch nói thẳng: "Hôn môi người bên phải mày, mười giây."

Thương Vãn Thạc: ?

Hôn môi?

Đầu óc Thời Du nổ tung ầm ầm, rối loạn thành một đống, cả người như bị nhấn nút tạm dừng, ngơ ngác nhìn Thương Vãn Thạc.

Hai người vẫn đang nắm tay nhau, Thương Vãn Thạc đương nhiên có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cậu.

Phải thử thái độ của Thời Du một lần.

Lời của lão Thạch không ngừng vang vọng trong đầu Thương Vãn Thạc.

Cộng thêm rượu khiến đầu óc anh hơi chậm chạp, anh bỗng nhiên tiến lại gần Thời Du, khẽ nói một câu "Xin lỗi."

Sau đó không đợi Thời Du kịp phản ứng, anh nghiêng đầu, hôn lên khóe môi Thời Du.

___

Lời tác giả: Nhiều người ghê ta.jpg

Ban đầu cuốn sách này dự kiến dài 250.000 chữ, nhưng sau đó cảm thấy không thể viết dài như vậy, kéo dài ra thì nhạt nhẽo lắm, nên tôi cắt mất còn 200.000 chữ

Hiện tại chắc còn hai ba chương nữa là họ sẽ đến với nhau, cốt truyện còn một chút tình tiết nhỏ xíu, trắc trở nhưng không ngược đâu......