Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 47: Không phải thích bình thường



Nói xong, Thương Vãn Thạc quay người định rời đi.

Thời Du vội vàng kéo lấy tay áo Thương Vãn Thạc, sốt ruột hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thương Vãn Thạc nhìn cậu một cái, không nói gì.

Trước đây dư luận trên mạng vẫn có thể kiểm soát được, nhưng sau đó đủ loại tin đồn kỳ quặc cổ quái lan truyền khắp nơi, thậm chí còn liên lụy đến Thời Du.

Không chỉ có Thẩm Tri âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

Còn có những kẻ không biết từ đâu xuất hiện, vừa ra tay đã quyết tâm muốn đẩy Thương Vãn Thạc vào chỗ chết.

Mỗi trang web đều tràn ngập blogger dựng chuyện.

Hiện tại toàn mạng đều bùng nổ.

Thương Vãn Thạc không khỏi cảm thấy có chút bực bội.

Hình như anh cũng đâu có đắc tội ai đâu?

"Em cứ ở nhà là được rồi." Thương Vãn Thạc không kể cho cậu biết chuyện gì xảy ra, mơ hồ nói: "Chơi với em trai một chút, đừng xem điện thoại, tôi ra ngoài một chuyến."

Thời Du lập tức nghĩ rằng vấn đề đó có thể liên quan đến mình, ôm lấy cánh tay Thương Vãn Thạc, cứng đầu nói: "Tôi cũng muốn đi, anh nhất định phải đưa tôi theo."

Thương Vãn Thạc lặng lẽ thử rút cánh tay của mình ra khỏi vòng tay Thời Du.

Rút ra không được.

Hai người giằng co hồi lâu, Thương Vãn Thạc cuối cùng đành chịu thua.

Có đôi khi Thương Vãn Thạc thực sự không hiểu, một Thời Du nhỏ bé như vậy đào đâu ra sức lực kỳ quái đến thế.

Mỗi lần bị kẹp chặt, hầu như anh phải dùng hết sức bình sinh mới có thể thoát ra được.

"Được rồi." Thương Vãn Thạc bất đắc dĩ nói: "Vậy em đi ra ngoài cùng tôi đi."

Chị Từ nhanh chóng từ nơi khác chạy đến đây, mọi người hẹn gặp nhau tại một quán trà có tính riêng tư khá cao.

Cô vừa bật máy tính lên, ngẩng đầu đã thấy Thương Vãn Thạc dẫn Thời Du đến đây.

Đột nhiên nghẹn họng.

Thương Vãn Thạc lười vòng vo với cô, hỏi thẳng: "Bây giờ bọn họ đang đồn đoán những gì rồi?"

Chị Từ trực tiếp đẩy giao diện Weibo qua cho anh xem, "Diễn biến rất...... lố, vì hôm qua bọn họ cứ đào bới thông tin rồi phát hiện ra trong buổi tụ tập riêng tư đó có rất nhiều phú nhị đại, idol mạng, nghệ sĩ nhỏ tham gia, mà anh lại có mặt trong đó, cho nên......"

Cô ấy ngừng lại một chút, không dám nói tiếp.

Thương Vãn Thạc đã đoán được: "Đừng nói là bọn họ đồn tôi được bao nuôi nha......?"

Chị Từ chỉ chỉ màn hình, ý bảo anh tự xem đi.

[Việc SWS nổi tiếng ngay từ khi mới ra mắt rất kỳ lạ, lúc đó có người chụp được cảnh anh ta còn phô trương hơn cả mấy diễn viên chính, thậm chí còn chụp được lúc anh ta đi mua sắm hàng hiệu với phú bà, phú ông [Hình ảnh][Hình ảnh]]

Thương Vãn Thạc: ......

Hai tấm ảnh được đăng lên, một tấm chụp anh với ba anh, một tấm chụp anh với mẹ anh.

[Phòng làm việc cũng không giải thích gì về hai bê bối này, ngược lại bắt đầu từ đầu năm nay tài nguyên của SWS bị giáng cấp, rồi còn bắt đầu xào cp với một nhiếp ảnh gia ngoài ngành, không phải là đã bị đại gia đá rồi chứ.]

Được rồi, mấy lời này cũng có ý đúng.

Ba mẹ anh miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng thì bảo anh tự đi ra ngoài làm công kiếm tiền, trên thực tế lại điên cuồng nhét tài nguyên cho anh.

Khi thấy Thương Vãn Thạc bắt đầu nổi tiếng rồi, họ liền rút lại mọi hỗ trợ, để anh tự mình nỗ lực làm việc.

Trong mắt người ngoài, việc này nói đơn giản là tài nguyên giáng cấp.

Thời Du đọc chăm chú nửa ngày, trực tiếp sững sờ tại chỗ: "Bọn họ...... sao có thể nói về anh như vậy?"

Đây mới chỉ là số ít thôi, bên dưới còn có nhiều bình luận khác.

[Vậy SY chẳng phải đã bị lừa rồi sao, bị lừa đến buổi tụ tập của nhóm bọn họ.]

[Kiểu tụ tập này là kinh tởm nhất, không biết chừng SY còn bị SWS chơi nát rồi sau đó đem làm món hàng tặng cho người khác nữa.]

[Cười chết, thật sự nghĩ người ta trong sáng lắm à? Ngay từ đầu trong chương trình tạp kỹ nhạt nhẽo kia SY đã cố bám lấy người ta, thành công ôm được đùi lớn, cũng chen chân vào cái hội đó.]

Thương Vãn Thạc đập bàn một cái khiến cho cái bàn loảng xoảng rung rung: "Toàn mấy lời nói nhảm nhí! Vô cùng nhảm nhí!"

Ngay cả tay Thời Du anh còn chưa nắm đủ lâu cho ấm lên đâu, sao lại có thể bị bịa đặt thành đã lên giường với nhau!

Thời Du không nhịn được nữa, đột ngột bật dậy: "Tôi có thể giải thích."

"Cho dù có giải thích rồi họ cũng sẽ nói cậu bị ép buộc, cậu đứng về phía Thương Vãn Thạc." Chị Từ mặt không cảm xúc nhắc nhở, "Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra kẻ đang thúc đẩy chuyện này, tiện thể làm rõ tin đồn bị bao nuôi gì đó."

Loại tin đồn này là kiểu ghê tởm nhất.

Không hợp logic, nhưng lại gây tò mò, có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Ngay cả khi sau này đã đính chính rõ ràng, một số nhóm người vẫn sẽ tìm đủ loại lý do để chứng minh rằng lời đính chính của Thương Vãn Thạc là dối trá.

Chờ đến khi một ngày nào đó Thương Vãn Thạc và Thời Du rời giới ở ẩn về nhà kết hôn mỹ mãn hạnh phúc, đám người này giống như ruồi nhặng chui ra, một câu "Mọi người chắc vẫn chưa quên chuyện năm xưa chứ?" rồi lại bắt đầu bịa đặt.

Thương Vãn Thạc trầm mặc trong chốc lát: "Lời kêu gọi bọn họ nên tải app Trung tâm Chống lừa đảo xuống điện thoại là đúng."

Với đầu óc này, vừa nhìn là biết khi về già chắc chắn sẽ bị lừa mua mấy thứ thực phẩm chức năng.

Anh không tài nào hiểu nổi: "Mấy người này không thể động não chút sao...... cái gì mà bị bao nuôi, không thể là vì tôi vốn rất giàu rồi sao?"

"Ai quan tâm đến việc anh vốn có tiền hay không." Chị Từ nói: "Hay là anh bảo ba mẹ anh lên tiếng vài câu, hoặc là để công ty nhà anh đưa ra một thông báo đi."

Tin đồn lố lăng như vậy chỉ coi như chuyện cười nghe chút rồi thôi, Thương Vãn Thạc vừa nhắn tin cho ba mẹ mình, vừa điều tra xem rốt cuộc ai hận anh đến vậy.

Ngay cả việc sắp xếp bằng chứng cũng cần thời gian, Thương Vãn Thạc chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Thời Du rất để tâm đến vụ này, vừa về nhà là liên tục xem điện thoại, xem đến chỗ nào thấy khó chịu thì đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào bộ lông của chó nhỏ, nguôi ngoai bớt rồi lại cầm điện thoại lên xem tiếp.

Thương Vãn Thạc thấy vậy, an ủi nói: "Em đừng xem mấy loại tin tức này nhiều nữa, bọn họ chỉ bịa đặt lung tung thôi, em rất dễ thương, hoàn toàn không giống như những gì họ nói xíu nào."

"Không phải tôi buồn vì mình bị chửi......" Thời Du hé miệng, uể oải nói: "Sao bọn họ lại có thể nói anh như vậy."

Cứ thấy người ta chửi Thương Vãn Thạc trên mạng là lòng cậu lại thấy khó chịu, càng khó chịu trong lòng càng thấy uất ức.

Thương Vãn Thạc không thèm để ý: "Cứ để họ nói đi, ép tôi rút khỏi giới thì tôi có thể về nhà ăn bám ba mẹ rồi."

Anh một tay bế corgi trong lòng Thời Du lên, xoa xoa bộ lông bù xù của nó, "Nghe thấy không đó, anh chuẩn bị về tranh giành gia sản với nhóc đấy."

Corgi: "Áu?"

Đủ loại quan hệ khác nhau liên hệ đến an ủi Thương Vãn Thạc, nhưng anh cũng không quên vấn đề chính của mình mấy ngày nay.

[Đếm ngược còn 2 ngày]: Mày nghĩ xem chỉ tặng hoa thôi có phải quá tầm thường không, đến lúc đó tao có nên nói gì đó cảm động không?

[Lão Thạch]: ???

[Lão Thạch]: Ê từ từ, bên ngoài muốn lật trời rồi mà mày vẫn băn khoăn vụ này hả?

[Lão Thạch]: Giai đoạn này tao không rành lắm, mày tìm người có kinh nghiệm đi. Nếu thấy tặng hoa quá tầm thường, mày cứ nghĩ thử xem nên tặng thứ gì quý báu hơn là được.

Thứ quý báu?

Thương Vãn Thạc lập tức nghĩ đến những thứ được khóa trong két sắt ở thư phòng của mình.

Còn về việc xung quanh anh ai có nhiều kinh nghiệm...... trong đầu hiện lên một bóng người, Thương Vãn Thạc chán ghét nhíu nhíu mày.

Thương Vãn Thạc còn chưa kịp đi tìm gã, thì tình hình trên mạng đã trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Đám người này bắt đầu lần lượt đào bới phim điện ảnh và truyền hình của Thương Vãn Thạc, rồi lại bắt đầu dùng kính lúp để xem <Cùng tới đây Ngắm chim nào>.

Cuối cùng, khi trên mạng rơi vào trạng thái cuồng hoan khó mà diễn tả, có người trực tiếp đứng lên.

Triệu Vĩ Chính: [Làm những việc tổn hại động vật trong chương trình tạp kỹ mang tính chất công ích, cái giới này khiến tôi thực sự mở rộng tầm mắt.]

Thương Vãn Thạc vừa nhìn thấy bài đăng Weibo này liền hỏi Thời Du: "Ông ta đang định công khai tự đấm bản thân à?"

Hai người còn chưa kịp hiểu ý đồ của Triệu Vĩ Chính, thì đã thấy ông ta xóa bài đăng này, rồi lại đăng một bài dài hơn.

Triệu Vĩ Chính: [Rất nhiều người khuyên tôi đừng nói chuyện này ra, sợ rước họa vào thân, nhưng tôi thực sự nhịn không nổi nữa.

Thật may mắn khi tôi có thể nhận được lời mời từ tổ chương trình tham gia chương trình này, có thể mang đến cho mọi người nhiều kiến thức về chim chóc hơn, cũng được xếp chung nhóm với một số người.

Nhưng ghi hình càng lâu, tôi càng cảm thấy không thoải mái, có vài câu hỏi muốn nhờ mọi người hỗ trợ giải đáp.

Thứ nhất, các nhiếp ảnh gia chim hoang dã tham gia chương trình phần lớn đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới, nhưng làm thế nào mà một đứa nhóc vừa mới thành niên lại lọt vào được, rõ ràng năm trước đó còn chưa từng nghe đến tên tuổi cậu ta, thậm chí tôi đi tra học vấn của cậu ta, thế mà còn chưa học hết cấp ba!

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao cậu ta giành được nhiều giải thưởng như vậy? Nước nơi đây quá sâu, tôi thực sự không dám nói. Chỉ là thay mặt mọi người nghi ngờ một chút về giá trị thực sự của cái gọi là "Nhiếp ảnh gia thiên tài".

Thứ hai, biết rõ trong chương trình Ngắm chim điều tối kỵ nhất là nhiếp ảnh gia thực hiện hành vi dụ chim, tại sao lúc đó tại hiện trường tôi lại phát hiện ra thiết bị dẫn dụ chim! Mời xem P1, mọi người đều bảo tôi đừng đứng đầu ra nói, nhưng lúc đó chỉ có hai người họ xuất hiện ở khu vực này, cuối cùng còn giành được giải nhất. Người trong nhóm tôi vì bảo vệ loài chim, chụp ảnh theo phong cách hài hước, lại bị toàn mạng chế giễu.

Thứ ba, một số người nào đó khi quay chương trình có vi phạm quy định hay không, trong lòng tự mình cũng nên biết rõ. Động vật nhỏ không bao giờ cắn người vô cớ, người nào đó ngay từ đầu đã marketing rằng mình được động vật yêu thích nên mới bị cắn điên cuồng, khi đọc những lời người ta khen ngợi trên mình Weibo, anh không cảm thấy lo sợ sao?!]

Đọc chữ mà thấy hơi choáng.

Thương Vãn Thạc vẫn nghiêm túc đọc hết, im lặng lạ thường: ......

Triệu Vĩ Chính lôi mấy việc mà ông ta và Thẩm Tri đã làm đổ hết lên đầu anh và Thời Du, Thương Vãn Thạc cũng thấy mở rộng tầm mắt rồi đấy.

Ngay khi bài Weibo dài thòng này được đăng lên, lập tức có người đối chiếu từng chi tiết rồi nghĩ đến Thương Vãn Thạc và Thời Du.

Một đại minh tinh bị nghi ngờ dựa vào nhan sắc để thăng tiến, ngợp trong vàng son cùng với đám phú nhị đại, còn âm thầm chơi lớn.

Và một nhiếp ảnh gia làm giả thành tích, cũng bị nghi ngờ dựa vào nhan sắc để thăng tiến.

Trong chớp mắt, hai người trở thành đối tượng bị công chúng chế giễu.

Thêm vào đó, bên phía chị Từ vì kiểm soát dư luận, cố ý xóa bài và thao túng bình luận, lập tức khiến một đám người nổi máu phản nghịch, còn trực tiếp đặt biệt danh cho cả hai là "Cặp chồng chồng ác nhân".

Chị Từ tức đến mức đập vỡ mấy cái ly thủy tinh, "Đừng để bà đây tìm ra được ai là người giở trò quỷ sau lưng!"

Thương Vãn Thạc chậm rãi nói: "Cứ bình tĩnh, đừng sốt ruột, vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chẳng phải tôi đã chuẩn bị sẵn chứng cứ rồi đó sao?"

Sớm đã đoán được sẽ có người lấy chuyện thiết bị dẫn dụ chim ra gây khó dễ, nên ngay từ đầu Thương Vãn Thạc đã tìm người lén thu thập một số thứ.

"Bây giờ hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được, cần phải có tổ chức hay chuyên gia uy tín nào đó đứng ra chứng minh." Chị Từ dừng một lúc, đột nhiên nhìn về phía Thời Du đang trầm mặc không nói gì bên cạnh, "Du Du...... chị nói điều này không có ác ý gì đâu, những chứng nhận đó của em...... có phải là thật không?"

Thương Vãn Thạc lập tức trách mắng nói: "Sao chị có thể nói như vậy, tất nhiên là thật rồi."

Chị Từ vội vàng xua xua tay, "Tôi thực sự không có ác ý."

Chuyện Thời Du làm giả thành tích, gây ồn ào cũng rất lớn.

Cư dân mạng đã lập bảng liệt kê các giải thưởng cậu đạt được, Thời Du...... quả thực có nhiều điểm rất đáng ngờ.

Không phải lý do gì khác, mà bởi vì quá xuất sắc, thực sự không giống những thành tựu mà một người ở độ tuổi như cậu có thể đạt được.

Giống như một thiên tài đột nhiên giáng sinh giữa trời trong thời kỳ nào đó, ban đầu mọi người đều kinh ngạc xôn xao cảm thán tung hô, nhưng một khi lật xe, sẽ mang đến hậu quả không thể đo lường.

Thời Du nghiêm túc trả lời: "Tất cả giải thưởng của tôi đều là thật, không phải làm giả."

"Nhưng vẫn cần tìm một người uy tín hơn đứng ra giải thích." Chị Từ nói, chỉ dựa vào lời nói của Thời Du thì độ tin cậy quá mong manh.

Chị Từ tức giận bất bình nói: "Lần này rõ ràng có sắp đặt, nhất định phải tìm ra xem rốt cuộc ai hận hai người đến vậy, bây giờ chỉ sợ hắn còn có thủ đoạn nào khác."

Thương Vãn Thạc cúi đầu thuận miệng đáp một câu: "Vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn người này, khi bôi nhọ tôi còn không cho cư dân mạng đẩy thuyền tôi và Thời Du."

Bây giờ cư dân mạng chuyện gì cũng bịa ra được hết.

Còn có người nói Thương Vãn Thạc vì muốn nâng đỡ đầu quả tim của mình nên mới tốn công tốn sức làm giả thành tích cho cậu.

Cái quỷ gì vậy, lúc đó hai người còn chưa quen biết nhau nữa.

Anh liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, hoa và nhà hàng đều đã đặt xong, chỉ là phải nhanh chóng giải quyết tranh cãi trên mạng, nếu không hai người thực sự không có cách nào bình tĩnh để tỏ tình đoàng hoàng được.

Vừa nghĩ đến điều này, Thương Vãn Thạc mới phát hiện mình vẫn chưa chuẩn bị xong lời tỏ tình.

Anh đi kiếm người có kinh nghiệm.

[Đếm ngược còn 2 ngày]: Có đó không?

[Đếm ngược còn 2 ngày]: Bình thường mày nói lời yêu thương với người mình thích như thế nào? Trước đó cần chuẩn bị những gì?

[Tiền Huy]: Không ngờ mày có thể phát hiện nhanh vậy! Hahaha đúng rồi đấy, những chuyện trên mạng tất cả đều do tao làm đấy, mấy ngày nay tao sống không tốt, mày và Thời Du cũng đừng hòng sống tốt! Khi nào mày đích thân đến quỳ gối xin lỗi tao, bảo Thẩm Tri làm lành với tao, tao mới rút hết mấy blogger trên mạng đó xuống!

Hai tin nhắn được gửi đi cùng lúc, giao diện trò chuyện đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.

Chị Từ vẫn đang chửi "Rốt cuộc là thằng chó nào làm", Thương Vãn Thạc đột nhiên ngượng ngùng ho một tiếng: "Tôi nghĩ tôi biết đó là ai rồi."

Anh không ngờ còn có người không đánh đã khai, trong lúc nhất thời không biết nói gì hơn.

[Tiền Huy]: Mày đừng có lảng sang chuyện khác, khi nào đến đây quỳ gối xin lỗi...... Mà cái gì mà yêu với không yêu, bình thường tao chẳng bao giờ nói vậy, chẳng phải cứ thấy thích ai thì kéo lên giường ngủ một đêm, ***** một lần, ngày hôm sau ném cho cái thẻ ngân hàng nói em là người của tôi, vậy không phải là được rồi sao?

[Đếm ngược còn 2 ngày]: Thẳng thắn vậy sao? Cá mập nhỏ hoảng sợ.jpg

[Tiền Huy]: Ai rảnh chơi trò bóng gió với mày, cứ dè dặt người ta chạy mất mẹ. Vậy chừng nào mày đến đây xin lỗi?

Thương Vãn Thạc bỗng nhiên tỉnh ngộ: [Là vậy à, cảm ơn mày, qua mấy ngày nữa mời mày đến uống rượu mừng của tao và Thời Du.]

[Tiền Huy]: ???

[Tiền Huy]: Ê mày có ý gì, tao nói với mày dư luận trên mạng hiện tại cực kỳ bất lợi cho mày, nếu không kiểm soát thì mày chuẩn bị xong đời rồi, tốt nhất tranh thủ bây giờ đến đây xin lỗi tao, nếu tâm trạng tao vui hơn chút thì sẽ tha cho mày......

Thương Vãn Thạc giơ tay lên, block người này.

Đáng lẽ phải nghĩ đến từ trước, ngoài Tiền Huy, còn có ai hận anh đến vậy.

Hai nhà cãi vã om sòm bao nhiêu năm, đủ kiểu thủ đoạn độc địa âm u nào cũng dùng qua rồi, chẳng kém gì một lần này.

Tuy nhiên, nếu đã biết do Tiền Huy giở trò quỷ, Thương Vãn Thạc đã có đối sách.

Anh mở giao diện trò chuyện với Lão Tiền tổng.

[Đếm ngược còn 2 ngày]: Lão già, bảo con trai ông rút mấy tin tức trên mạng xuống, lết qua đây xin lỗi, nếu không tôi sẽ tung video con trai ông chơi đàn ông đàn bà lên mạng hết.

Cất điện thoại, Thương Vãn Thạc nhẹ nhõm cả người.

Vừa đảo mắt thì thấy Thời Du bên kia đang hỏi lại chị Từ: "Thực sự cần phải có chuyên gia uy tín đến minh oan cho Thương Vãn Thạc về tin đồn dụ chim đó sao?"

Chị Từ đau đầu nói: "Vấn đề này chắc chắn cần phải làm, nhưng mà......"

Rõ ràng vụ làm giả thành tích của Thời Du càng nghiêm trọng hơn vụ của Thương Vãn Thạc.

Thời Du do dự, bỗng nhiên nói với Thương Vãn Thạc: "Tôi phải về Thế giới Thủy Cầm một chuyến."

Thương Vãn Thạc ngẩn ngơ: "Em trở về làm gì?"

"Xử lý vài vấn đề." Thời Du không nói rõ.

Nhưng mà ngày kia......

Thương Vãn Thạc thực sự không có cách nào hạn chế hoạt động của cậu được, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Nhưng tối ngày kia tôi muốn mời em ăn một bữa."

Hơn nữa họ đã đồng ý rồi, chờ đến khi mọi việc giải quyết xong, anh sẽ nói cho Thời Du nghe những điều anh muốn nói.

Thời Du lại nói: "Tôi sẽ về trước ngày kia."

......

Thương Vãn Thạc không còn cách nào, tìm vệ sĩ đi về cùng Thời Du.

Ngay khi người kia vừa đi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Thương Vãn Thạc hồn bay phách lạc luôn.

"Uầy." Chị Từ cũng không biết nên an ủi thế nào, "Anh đừng nghĩ nhiều quá, lỡ đâu cậu ấy thực sự có việc gấp phải quay về thì sao?"

Thấy Thương Vãn Thạc có vẻ vô cùng để tâm, chị Từ do dự nói: "Thực ra có một điều tôi không biết có nên nói với anh không."

Thương Vãn Thạc liếc nhìn cô ấy một cái.

"Tôi nói rồi anh đừng giận nhá." Chị Từ nhanh chóng nói: "Thực ra trước khi tham gia chương trình tôi đã điều tra thông tin về Thời Du, có một điểm rất kỳ lạ...... Hiện giờ cậu ấy 18 tuổi phải không, nhưng mười mấy năm trước mọi thứ về cậu ấy đều trống rỗng, như thể trên thế gian chưa từng tồn tại người này."

"Cho nên khi người khác nghi ngờ cậu ấy giả tạo thành tích...... cũng không phải là không có lý do."

Thương Vãn Thạc cáu kỉnh nói: "Ý chị nói lần này là do Thời Du tự chuốc lấy sao?"

"Tôi đâu có nói thế." Chị Từ lập tức phủ nhận, "Chỉ là nhà anh thực sự có ngai vàng cần người kế thừa, chưa nói đến việc ba mẹ anh có chấp nhận việc anh thích con trai hay không...... Trước khi anh theo đuổi người ta, anh cũng nên tìm hiểu rõ lai lịch Thời Du chứ?"

Quả thực đúng là có điểm rất đáng ngờ.

Thương Vãn Thạc nghĩ.

Trước đây Thời Du từng nói với anh, cậu từ khi mới 9 tuổi đã bắt đầu Ngắm chim...... vậy sao lại không thể tìm thấy thông tin trước đây của Thời Du?

Thương Vãn Thạc thở phì phò phì phò hồi lâu, ôm chó nói: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi chỉ thích em ấy thôi."

Thích là thích, thích là có thể chấp nhận mọi thứ về người đó.

Nếu vì một chút ngoài dự đoán mà từ bỏ, thì còn gọi là thích được sao.

Chị Từ thở dài một hơi: "Được rồi, đây là chuyện của anh, tôi cũng không quản được."

Cô ấy lại hỏi: "Vậy tai tiếng giữa anh và Thời Du, anh có muốn làm rõ không?"

Thương Vãn Thạc nói: "Những người nói tôi bao nuôi Thời Du, kiện hết đi."

Ước chừng Thời Du sắp hạ cánh, Thương Vãn Thạc gửi đi mấy tin nhắn hỏi thăm, nhưng Thời Du đều không trả lời.

Không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tin tức trên mạng càng ngày càng dữ dội, có người dần dần đào bới sâu hơn, những tin tức hài hước trên mạng xã hội thời gian trước đều bị đào lên.

[(châm điếu thuốc) Chờ xíu, hình như tôi vừa phát hiện ra điều gì đó không tầm thường.]

Vị blogger này đăng một bức ảnh, trên đó là tin tức về một phú ông ở thành phố X câu được con cá lớn, còn cột nó lên xe Maybach chạy khắp thành phố khoe khoang.

Biển số xe không bị che, nên tra ra được chủ xe là ai rất dễ.

Họ Thương, là họ Thương của tập đoàn Thịnh Thế.

Nổi danh đến mức có thể thấy trong sách lịch sử, ban đầu gia tộc họ Thương đúng là phát tài từ việc bán cá ở vùng ven biển. Khi thời thế thay đổi, gia tộc họ Thương không chỉ bán cá, mà còn tiến hành khai thác tài nguyên biển, tập đoàn Thịnh Thế có sản nghiệp khắp nơi trên thế giới.

Đơn giản mà nói, thì nghiệp vụ là đào dầu dưới biển.

[......Chi tiết về tập đoàn Thịnh Thế không cần giới thiệu nhiều chắc các bạn cũng biết hết đi? Họ Thương này, thực sự quá hiếm gặp.]

[Khi đó anh ta nói trong chương trình rằng nhà anh ta bán cá......]

[Đệt! Định nghĩa "bán cá" của ổng và định nghĩa "bán cá" của tôi có vẻ không giống nhau cho lắm.]

Thậm chí còn có người cho rằng không có khả năng như vậy, chạy đi tìm kiếm ảnh của người cầm quyền trong nhà họ Thương hiện nay.

Nhà người ta hoàn toàn không có ý định che giấu, vừa tìm thấy tất cả mọi người đều im lặng.

Cặp vợ chồng này, trông giống Thương Vãn Thạc thật.

[Thực ra từ lâu tôi đã muốn đốp chát lại rồi, tôi là bạn học của vị thiếu gia này, cậu ấy chưa bao giờ che giấu tình trạng gia cảnh của mình, với người xung quanh đều vung tay rất hào phóng. Nếu không tại sao fans và người trong phòng làm việc của cậu ấy đều gọi cậu ấy là "thiếu gia"?]

[Rõ ràng là chuyện tra một chút đã ra, mọi người hùa theo dư luận quá lố rồi......]

[Ặc, xin lỗi, tôi chính là một trong những người hùa theo dư luận. Tin tức trên mạng quá nhiều, lúc ấy fans của anh ấy nói anh ấy là thiếu gia nhà giàu, tôi còn tưởng là đang marketing hình tượng gì đó cơ......]

Phía dưới còn đính kèm một video.

Mọi người thấy được Thương Vãn Thạc thời niên thiếu.

Trông vẫn còn rất non nớt, rất ngây thơ, nhưng thần thái kiêu ngạo vẫn giống hệt bây giờ.

Có vẻ như nhà trường tổ chức quay video tuyên truyền, tìm một số học sinh để hỏi về năng lực và mục tiêu của họ.

Nhóc Thương Vãn Thạc trong video nhướng mày cười.

"Ước mơ của tôi là — ăn bám!"

Mọi người xung quanh cười ầm lên, chẳng hề bận tâm tới việc bây giờ đang quay video tuyên truyền.

Chỉ thấy nhóc Thương Vãn Thạc không phục nói: "Ăn bám ba mẹ thì sao, nhà tôi có tiền, ăn bám một chút không được sao?"

[...... Ngứa đòn ghê trời.]

[Duma, nỗi khổ lớn nhất mà ổng từng trải qua chắc là nỗi khổ khi quay phim trong giới giải trí thôi quá?]

Người khác lại tìm được video tuyên truyền chính thức được đăng trên trang web nhà trường, lần này nhóc Thương Vãn Thạc lại khá nghiêm túc, thậm chí còn thắt cà vạt: "Hiện tại mà nói tôi vẫn chưa có ước mơ gì, có lẽ khi gặp được ai đó, tôi sẽ có mục tiêu chăng?"

Mọi người đang trong trạng thái kinh hãi, tài khoản chính thức của tập đoàn Thịnh Thế đột nhiên đăng một bài trên Weibo.

Tập đoàn Thịnh Thế V: [Ông chủ không có Weibo, thay mặt gửi lời. Thiếu gia gia giáo nghiêm khắc, không làm loạn không tán gái, ngoài việc rất lười thích ở nhà không ra khỏi cửa, thì không có thói quen xấu nào khác @Thương Vãn Thạc V]

Chị Từ cười toe vui ơi là vui: "Lúc nhỏ thực sự chưa có ai trùm bao tải đánh anh à?"

Thương Vãn Thạc không nói lời nào, lại nhìn di động một cái.

Thời Du vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Nhân lúc độ hot đang cao, chị Từ nhanh chóng đăng phần đính chính còn lại lên, một lúc sau những idol mạng, nghệ sĩ nhỏ tham gia buổi tiệc hôm nọ đều lần lượt lên tiếng, kể lại diễn biến tối hôm đó.

[Không có chơi rất lớn, thực sự không chơi rất lớn. Cảm ơn Thương Vãn Thạc tối hôm đó đã cung cấp nguyên liệu để nướng BBQ.]

[Chơi trò thật hay thách cũng tính là chơi rất lớn sao? Vậy tôi ra ngoài hát karaoke chẳng phải là tội ác tày trời rồi?]

Ngay cả mấy blogger ban đầu khiến sự việc lan rộng cũng nghiêm túc đăng một thông báo xin lỗi, dư luận hoàn toàn đảo ngược.

Thu thập xong chứng cứ cuối cùng, đã là rạng sáng ngày thứ ba kể từ khi sự việc bùng phát.

Chị Từ để các tài khoản marketing đăng tất cả video chứng minh Thẩm Tri và Triệu Vĩ Chính dụ chim, đồng thời biên tập xong bài Weibo của phòng làm việc, để Thương Vãn Thạc xem qua.

Bài Weibo này chủ yếu là để đính chính vấn đề giả tạo thành tích của Thời Du.

Thời Du quả thực vẫn còn một số điểm đáng ngờ, nhưng những chứng chỉ giải thưởng kia là thứ có giá trị thực sự, không thể làm giả.

Ngay khi bài Weibo mới được đăng lên, chị Từ đột nhiên nói: "Anh mau nhìn xem! Thời Du cũng đăng Weibo kìa!"

Thương Vãn Thạc giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại ra.

Phía sau ảnh đại diện của Thời Du không biết từ khi nào đã gắn một chữ V nhỏ màu vàng.

Chuỗi chứng nhận đó chói đến mức lóe mù mắt chị Từ —

Thành viên cấp cao Hiệp hội Bảo vệ Bồ nông, chuyên gia Bồ nông danh dự của Thế giới Thủy Cầm, nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với Tạp chí Địa lý Quốc Gia......

Chị Từ tay cầm điện thoại hơi run run: "Không phải chứ, bạn trai tương lai của anh có lai lịch khủng vậy?"

Nhưng Thương Vãn Thạc lại chú ý đến nội dung Weibo mà Thời Du đăng.

Thời Du V: [Do tình huống của Ngư Ngư ở Công viên Bồ nông khá đặc biệt, cho nên các chuyên gia của Thế giới Thủy Cầm đã cùng nhau nghiên cứu thống nhất, việc Ngư Ngư chọn ai để cắn là ý muốn của riêng nó, cắn người là hành động thể hiện sự yêu thích của nó đối với người kia, Thương Vãn Thạc không bắt nạt chim nhỏ, chim nhỏ cũng không ghét anh ấy.

Ngược lại có một số người, tự tiện xâm nhập vào khu vực Chim non Bồ nông, gây ra cơn thịnh nộ vượt ngục của bồ nông...... Vấn đề này trên mạng đã có bằng chứng, tôi sẽ không đi vào chi tiết.

......

Ai còn thắc mắc gì, xin để lại lời nhắn.

Tôi có thể nói: Trên thế giới này! Không một ai! Hiểu rõ bồ nông hơn tôi!]

Thương Vãn Thạc nhìn một cái đã nhận ra ngay, đoạn đầu là giọng điệu của Tiểu Lý, chỉ có câu cuối cùng mới là lời Thời Du nói.

Trong lúc nhất thời thấy hơi ngẩn ngơ.

Các tài khoản V lớn chia sẻ ào ào, thậm chí còn có cả tài khoản chính chủ cấp quốc gia, quy mô còn to lớn hơn cả bài đăng đính chính của Thương Vãn Thạc.

Có người lập tức phát hiện ra điểm đáng chú ý: [Sao hai người đều đi đính chính cho đối phương, mà không đính chính cho bản thân vậy.]

Bình luận này được đẩy lên đầu.

Thương Vãn Thạc nỗi lòng khó yên, đột nhiên không biết nói gì.

Anh bỗng rất muốn, đi gặp Thời Du ngay bây giờ.

Chị Từ ở bên cạnh lẩm bẩm: "Có vẻ như cậu ấy cũng thực sự rất thích anh."

Thương Vãn Thạc hầu kết hơi lăn: "Sao chị lại nói vậy?"

"Nhìn vào thì thấy, Thời Du thực chất đang ăn lương nhà nước, có công việc ổn định. Trong hoàn cảnh này càng phải phát ngôn thận trọng hơn, chuyện của các anh kéo theo không ít kẻ điên, mấy kẻ điên này nếu không kiểm soát tốt...... Lại đi tố cáo công việc của Thời Du, thậm chí có thể phá hủy tất cả mọi thứ của Thời Du."

Chị Từ im lặng một lúc, "Ban đầu đúng là tôi từng nghĩ cậu ấy bỏ chạy thoát thân, nhưng việc *****ên cậu ấy làm khi quay về cũng là nghĩ đến việc đính chính giúp anh...... Ngay cả bản thân cũng không rảnh lo."

"Hai đứa gặp được nhau, cả hai đều như nhặt được của báu vậy."

Thương Vãn Thạc đột ngột đứng dậy: "Giúp tôi mua vé máy bay, tôi muốn đi gặp Thời Du."

Cũng không kịp để ý đến tiếng gọi của chị Từ, anh trực tiếp vào thư phòng lấy món đồ đã chuẩn bị sẵn từ trong két sắt — một hộp quà được gói ghém đẹp mắt từ lâu, rồi vội vã đến sân bay.

Khi đến sân bay, chị Từ vẫn chưa mua được vé, Thương Vãn Thạc chỉ có thể đứng bên ngoài đi đi lại lại.

Thời Du vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Thương Vãn Thạc lại thấy một bình luận trên mạng.

[Ê ý là hai người kia không định giải thích tại sao hai người lại dính dính bên nhau, còn nắm tay nhau trong buổi tiệc đó luôn hả?]

Thương Vãn Thạc gọi điện cho Thời Du, muốn bảo Thời Du đợi mình ở tỉnh bên kia.

Nhưng kỳ lạ là, đối phương không những không bắt máy, mà còn luôn trong trạng thái tắt máy.

Trong lòng càng ngày càng sốt ruột, Thương Vãn Thạc lại làm mới Weibo một lần nữa, phát hiện địa chỉ IP của Thời Du đột nhiên thay đổi.

Như có linh cảm, Thương Vãn Thạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Thời tiết hơi se lạnh, không ít người đã bắt đầu mặc áo khoác tay dài. Bên trong đám đông, có một hình bóng quen thuộc đang cầm điện thoại nhìn xung quanh.

Giây tiếp theo, điện thoại Thương Vãn Thạc reo lên.

Thương Vãn Thạc vội vàng nghe điện thoại, giọng nói mềm mại của Thời Du vang lên trong ống nghe: "Tôi đến thành phố X rồi, chuẩn bị bắt xe về."

"Không cần bắt xe." Thương Vãn Thạc nói, "Thời Du, em nhìn về phía trước xem."

Thời Du ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chạm mắt với Thương Vãn Thạc, bước chân tăng tốc chạy chậm đến, ánh mắt mặt mày mang theo chút hân hoan.

"Anh xem, tôi đã hứa sẽ trở về trước ngày hôm nay, tôi không thất hứa." Thời Du mím môi, ngượng ngùng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ăn cơm?"

Thương Vãn Thạc không động đậy, thật khó có thể diễn tả tâm trạng hiện tại của mình.

Hầu như tất cả mọi người đều nói với anh, người trưởng thành đừng quá dè dặt, ngay cả Tiền Huy cũng nói đừng dè dặt nữa, còn dè dặt nữa thì người ta chạy mất.

Nhưng ngược lại, anh chính là sợ sẽ dọa Thời Du bỏ chạy, nên mới đè nén tâm sự trong bụng không dám nói.

Bây giờ anh không nhịn nổi nữa.

Kể từ khi biết ý nghĩ của Thời Du cũng giống mình, anh không thể nhịn nổi nữa.

Thương Vãn Thạc nhìn Thời Du, không trả lời câu hỏi của cậu, mà hỏi ngược lại: "Thời Du...... tại sao em lại giúp tôi?"

Xa cách nhau mấy ngày nay, anh cũng ngẫm nghĩ hết tất cả.

Afterglow là ánh chiều tà khi mặt trời lặn, không phải Thời Du muốn đi ngắm hoàng hôn, mà đang muốn nhắc đến "buổi chiều tà" đó.

Là do anh ngốc, ngay từ đầu đã bỏ lỡ ám chỉ của Thời Du.

Thời Du hé miệng lấy hơi, đang định lên tiếng, bỗng nhiên bị Thương Vãn Thạc ôm chầm lấy.

Vòng tay của anh thật ấm áp, ***** cũng rất mềm mại, khi nói chuyện, Thời Du có thể cảm nhận được sự rung động của cộng hưởng âm thanh từ anh.

"Em đừng nói gì hết." Thương Vãn Thạc nghe có vẻ rầu rĩ: "Mấy ngày trước tôi đã bảo rồi, hãy để tôi nói cho em nghe."

Thời Du nghe thấy Thương Vãn Thạc nói vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ tôi sẽ nói cho em nghe......"

"Thời Du, tôi thích em."

"Không phải thích bình thường, mà là thích đến mức muốn dành cả đời bên em."