Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 6: Ai dám ngứa tay, tiến vào nhà lao



Tư thế ngủ của Thời Du thật sự muốn lấy mạng anh mà.

Thậm chí không cần nhìn từ góc nhìn thứ ba, anh cũng có thể cảm nhận được tư thế này của hai người thân mật ám muội đến mức nào!

Lớp vải áo mỏng manh hoàn toàn không che chắn được gì, nhiệt độ cơ thể của cậu trai trẻ cùng hơi thở lên lên xuống xuống của cậu truyền đến từng bộ phận trên người Thương Vãn Thạc một cách rất chính xác rõ ràng.

Anh khẽ cắn răng, chuẩn bị bứt phá một lần nữa.

Dường như cảm nhận được gối ôm trong lòng không ngoan ngoãn cho lắm, cái chân mà Thời Du đặt trên người Thương Vãn Thạc bắt đầu cọ cọ không yên.

Shhhh ——

Thương Vãn Thạc hít mạnh một hơi, hoảng sợ nhìn khuôn mặt say ngủ của Thời Du, cả người run bần bật.

......

Lại một ngày mới bắt đầu, Thương Vãn Thạc lại xuất hiện trước ống kính với đôi mắt gấu trúc ngày càng đậm hơn.

Đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa ngủ được, dẫn đến hậu quả hiện tại anh cứ ngáp liên miên.

Tối hôm nay bằng mọi giá anh phải trị cái tật ngủ bất ổn của Thời Du mới được.

Đang nghĩ nghĩ, Thương Vãn Thạc không nhịn được lại ngáp cái nữa.

Hình như ngáp có tính chất lây lan, người quay phim cầm máy quay cũng không nhịn được ngáp một cái, tại hiện trường người này lây người nọ, đột nhiên cả đám ngáp ngắn ngáp dài.

Đầu sỏ gây tội quan tâm hỏi: "Thầy Thương, tối qua anh ngủ không ngon à?"

"Nhớ nhà." Thương Vãn Thạc ai oán mà nói: "Rúc đầu vào chăn khóc hu hu suốt cả đêm."

Mọi người xung quanh đều cười ầm lên, chỉ có Thời Du tin thiệt.

Cậu rất cẩn thận an ủi mà nói: "Không sao đâu, ráng chịu mấy ngày nữa, kỳ ghi hình *****ên sắp hết thúc rồi."

Đúng rồi, ráng chịu mấy ngày nữa.

Chuyên viên trang điểm tiến lên với kem che khuyết điểm và cọ trang điểm, muốn che bớt quầng thâm cho Thương Vãn Thạc.

Thương Vãn Thạc nhìn một hồi, cuối cùng vẫn xua xua tay từ chối.

Mặc dù tổ chương trình và sở thú không bắt buộc không được trang điểm, nhưng dù sao ở đây có nhiều động vật nhỏ như vậy, tốt nhất vẫn nên tránh mỹ phẩm một chút thì hơn.

Hôm qua Thời Du đã hướng dẫn anh nhập môn Ngắm chim, hôm nay cuối cùng cũng có thể bắt đầu chính thức làm đề.

Sau khi trao đổi với nhân viên chăn nuôi Tiểu Lý, cả hai cùng thay quần áo, tiến hành khử trùng toàn thân, bước vào khu vực bảo tồn chim non.

"Hiện nay, sở thú chúng tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào quá trình phát triển của chim non, hai vị khi quay chụp cũng phải cẩn thận, đừng để chim non bồ nông nhiễm phải mùi hương của con người." Tiểu Lý nói: "Nếu không, không có cách nào khắc phục được hậu quả."

Thương Vãn Thạc tỏ vẻ đã hiểu.

Một số bồ nông con vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng, bề ngoài chỉ phủ một lớp lông tơ mỏng manh, trông như người ngoài hành tinh bé nhỏ, một số khác đã lớn hơn khá nhiều, lẽo đẽo đi theo bên cạnh cha mẹ trông cực kỳ nhỏ xinh.

Ngay cả cái miệng to đùng kia giờ đây cũng chỉ là phiên bản thu nhỏ, chưa có bản lĩnh nuốt trọn vạn vật.

Lúc này, một cặp vợ chồng bồ nông đang quấn quýt bên nhau, cùng nhau cho con ăn.

Bồ nông cha há miệng, để lộ con cá nhỏ đang tiêu hóa dở trong túi cổ họng, còn chim non duỗi cổ vào, từ từ mổ ăn.

Hai vợ chồng thay phiên nhau cho con ăn, Thương Vãn Thạc cứ thế ngồi nhìn một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Thời Du mím môi, nhỏ giọng nói: "Không cho chạm vào chim non là đúng, mấy năm trước từng có một quả trứng bồ nông vô tình bị du khách cầm ra khỏi tổ, khi đặt vào lại do trứng đã bị nhiễm mùi lạ, không còn con bồ nông nào muốn ấp nó nữa."

Thương Vãn Thạc lập tức phản ứng lại: "Cậu đang nói đến Ngư Ngư à?"

Thời Du kinh ngạc: "Làm sao anh biết được vậy?"

Cũng không khó đoán.

Thương Vãn Thạc vuốt vuốt cằm, trầm tư nói: "Dù sao thì nó cũng là con bồ nông duy nhất được nuôi nhân tạo trong sở thú."

Như lời Tiểu Lý đã nói, sở thú sẽ không can thiệp quá nhiều vào quá trình phát triển của chim non, nhưng Ngư Ngư là trường hợp duy nhất được nuôi nhân tạo, điều đó chứng tỏ trong quá trình trưởng thành của nó đã xảy ra sự cố nào đấy, sở thú buộc phải can thiệp.

Cũng may là Ngư Ngư lớn lên trong sở thú, nếu xảy ra chuyện gì thì nhân viên chăn nuôi sẽ tận tâm tận lực chăm sóc nó. Hiện nay nơi nào cũng có con người, nếu như chim non bồ nông hoang dã bị chạm vào một chút như vậy...... thì những người đó sẽ còn mang tội nặng hơn.

Nhiệm vụ chụp ảnh chân chính không thể để Thời Du chụp thay, Thương Vãn Thạc dừng lại một lúc, chụp thêm mấy bức ảnh, nhưng kết quả không được ưng ý lắm.

Khi anh chuẩn bị đi lên phía trước để tìm một chỗ đặt góc máy phù hợp, bỗng nhiên phía sau có người gọi anh.

"Thầy Thương." Một giọng nói mà anh không muốn nghe vang lên đằng sau.

Thương Vãn Thạc vừa quay đầu nhìn, quả nhiên là Thẩm Tri.

Hôm nay y trang điểm khá tinh xảo, viền kẻ mắt màu đen hơi nhếch lên, còn cố ý chấm một nốt ruồi ở đuôi mắt, trông như sắp sửa nhảy lên sân khấu múa một điệu.

Còn nhiếp ảnh gia chim hoang dã Triệu Vĩ Chính bên cạnh Thẩm Tri, hôm nay ông ta đội mũ câu cá, cuối cùng cũng che đi cái đầu sáng loáng của mình, cử chỉ điệu bộ hơi có vẻ cậy già lên mặt.

"Thật là trùng hợp, lại gặp mọi người ở đây rồi."

Lời khách sáo cực kỳ công thức.

Công viên Bồ nông chỉ rộng bấy nhiêu, nhiệm vụ của hai nhóm giống y hệt, việc đụng mặt nhau là chuyện hết sức bình thường.

Thương Vãn Thạc thực sự chẳng muốn nói cái gì với y, cực kỳ qua loa cười cười một cái cho xong.

Trái lại, Triệu Vĩ Chính lại vỗ vỗ vai Thời Du, nói với vẻ chân thành: "Tiểu Thời à, đội các cậu tuổi đều rất trẻ, có lẽ còn nhiều thứ vẫn chưa hiểu rõ, có gì không biết thì cứ hỏi tôi nhé, chúng ta cùng nhau cố gắng sang tuần tới không đứng nhất đếm ngược nữa."

Giọng điệu mỉa mai bốc lên nồng nặc.

Thương Vãn Thạc nhíu mày, vừa định kéo Thời Du ra sau lưng để anh đâm thọc lại, nào ngờ Thời Du lại rất nghiêm túc lắng nghe, còn gật gật đầu nói: "Được, cảm ơn ông."

Phương pháp đánh bại giọng điệu mỉa mai chính là sự vô cảm tuyệt đối.

Thời Du thậm chí còn lôi máy ảnh mở album ra để hỏi ông ta: "Thầy Triệu, tôi thấy bức ảnh này của tôi về độ phơi sáng, màu sắc và độ tương phản đều không được tốt, còn có một số khuyết điểm không biết nên xử lý thế nào, cũng không biết phải sửa làm sao, mong thầy chỉ bảo tôi đôi chút được không?"

Triệu Vĩ Chính tức khắc ngu người, đổi mắt dần dần trừng lớn.

Không phải, ông chỉ khách khí chút thôi, sao lại hỏi luôn vậy?

So sánh với những người khác, Triệu Vĩ Chính mới là nhiếp ảnh gia chim hoang dã nghiệp dư nhất, nhưng Thời Du vẫn không chịu buông tha, miệng cậu tuôn ra một đống thuật ngữ chuyên môn mãi không dứt.

Cuối cùng, Thời Du nhìn ông ta với ánh mắt tò mò lại mong đợi.

Triệu Vĩ Chính ăn nói lắp bắp: "À, cái này à, nguyên tắc là như vậy, bây giờ tôi còn đang bận, để về sau tôi sẽ nói kỹ càng cho cậu hơn."

Thẩm Tri nhắm mắt lại, vỗ vào trán một cái bép.

Mất mặt muốn chết.

Hai người họ nào dám ở lại nữa, vội vàng tìm lý do chuồn mất.

Thời Du đứng trân trân vài giây, quay sang Thương Vãn Thạc nói: "Tôi, có phải bị bọn họ lừa rồi không?"

Thương Vãn Thạc đặt tay lên vai Thời Du, phát ra tiếng cười khúc khích, cả người run run, một lúc lâu sau mới kìm lại được.

"Không sao đâu." Trong giọng điệu của anh vẫn còn mang theo chút ý cười, "Về sau khi gặp bọn họ, cậu cứ duy trì thái độ này là được."

Thời Du trầm tư gật gật đầu.

Nhìn về hướng hai người bọn họ rời đi, thì thấy Tiểu Lý lại lải nhải những lưu ý vừa rồi với đám Thẩm Tri một lần nữa.

Thời Du đã tìm được một vị trí đặt máy tốt hơn chút, không phải phơi nắng.

Việc cần làm tiếp theo là — đợi.

Tranh thủ lúc nhàn rỗi, Thương Vãn Thạc bắt đầu nghiên cứu chủ đề mà tổ chương trình đề ra - Chim non.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể hên hên một chút, ăn may chụp được khoảnh khắc bồ nông nhỏ phá vỏ ra ngoài không?" Thương Vãn Thạc trầm tư một lát, ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu.

Chim non à, nếu như may mắn bắt được khoảnh khắc phá vỏ ra ngoài, chắc hẳn sẽ mang lại hiệu ứng rất kỳ diệu.

Lần trước mới ăn một vố hơi bị đau, Thương Vãn Thạc lần này thực sự không dám chây ỳ nữa, quỷ mới biết đợt ghi hình thứ hai lại có hình phạt quái đản kỳ quặc gì.

Thời Du suy nghĩ về phương án này, lập tức bác bỏ: "Nếu nán lại canh chừng lâu dài thì may ra có thể gặp phải, nhưng thời gian chỉ có năm ngày, không có hy vọng lắm."

Cũng phải.

Thương Vãn Thạc rầu rĩ nói: "Giá mà biết được gần nhất có em bé bồ nông nào sắp nở thì tốt rồi."

"Tôi biết." Thời Du im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Gần nhất có ba gia đình có con non sắp phá vỏ, chúng ta chỉ cần theo dõi ba nhà này là được."

?

Thương Vãn Thạc: "Làm sao cậu biết được?"

Thời Du: "Hỏi."

À, chắc là đi hỏi Tiểu Lý rồi.

Cậu ấy khá cẩn thận đấy chứ.

Thương Vãn Thạc lập tức xác định mục tiêu, "Được, mấy ngày nay chúng ta sẽ ngồi canh chừng bọn nó!"

Mỗi chim bồ nông mẹ đều sinh từ một đến ba quả trứng, cỏ khô được lót dưới đáy ổ tạo nên một tổ chim mềm mại thoải mái, chờ đợi em bé nở ra.

Thương Vãn Thạc cầm ống nhòm, theo chỉ dẫn của Thời Du, lần lượt quan sát, ghi lại vị trí các tổ chim.

Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tri và Triệu Vĩ Chính trong ống nhòm.

Giữa nơi bồ nông ấp trứng có một hàng rào, Tiểu Lý vừa rồi đã nói rõ không được đi vào đó quấy rầy những gia đình bồ nông này.

Anh đặt ống nhòm xuống, xác định rõ ràng Thẩm Tri và Triệu Vĩ Chính không biết từ lúc nào đã vượt qua hàng rào, quan sát bồ nông ở khoảng cách gần.

Một số cha mẹ bồ nông đã xòe cánh ra, tạo thế phòng thủ, những con bồ nông nhỏ mới nở hoảng hốt co ro dưới lớp lông chim mềm mại của cha mẹ, chỉ he hé đôi mắt, nhìn hai vị khách không mời mà đến này.

Xung quanh không thấy Tiểu Lý đâu, cánh cổng hàng rào cũng không mở, có thể khẳng định hai người này đã lén lút chuồn vào.

"***** mẹ, hai người này đang làm cái quái gì vậy?" Thương Vãn Thạc thầm chửi một tiếng.

Thời Du thấy thế, sắc mặt trắng bệch đến mức dọa người, vô thức siết chặt máy ảnh trong tay, tim đập thình thình, dường như đang nhớ lại điều gì đó không tốt.

Thương Vãn Thạc nhíu mày, quay sang hỏi tổ ghi hình: "Các anh không định đi ngăn cản hả, cứ để thế này không ổn lắm đâu?"

Chỉ thấy mấy người tổ ghi hình liếc nhìn nhau, một người đứng ra làm đại diện nói: "Dù sao đây cũng là chương trình thực tế, chúng tôi không thể can thiệp hành vi của khách mời, khán giả không thích xem đâu."

Nói cái quần què gì vậy!

Thương Vãn Thạc lập tức nổi giận.

Bớt nói đại diện cho khán giả đi, chỉ vì quay chương trình mà cản trở hoạt động của chim chóc, bộ khán giả thích xem vậy hả?!

Thấy bọn họ thực sự không định can thiệp, Thương Vãn Thạc vội chọc chọc Thời Du, nói nhỏ: "Cậu đi tìm Tiểu Lý đi."

Thời Du lúc này mới sực tỉnh, rẽ sang hướng khác tách khỏi Thương Vãn Thạc.

Còn Thương Vãn Thạc thì sải bước về phía Thẩm Tri.

Thì thấy Thẩm Tri dường như đã nhắm được mục tiêu, trao đổi vài câu với Triệu Vĩ Chính bên cạnh, Triệu Vĩ Chính lập tức bật máy ảnh, còn Thẩm Tri chuẩn bị vươn tay ra, muốn bắt lấy một con bồ nông nhỏ có vẻ khá hiền lành.

Thấy tình hình không ổn, Thương Vãn Thạc quét mắt một vòng, phát hiện trên hàng rào có một cái loa, chắc là đồ mà nhân viên chăn nuôi dùng hằng ngày.

Chỉ nghe "bíp" một tiếng, loa bật lên, giọng nói Tiểu Lý vang lên rõ ràng lại to lớn, âm điệu tiếng phổ thông nghe không chuẩn lắm, phát ra khẩu hiệu trẻ trâu vang dội toàn bộ khu vực —

"Ai dám ngứa tay, tiến vào nhà lao —"

Thương Vãn Thạc: ......