Người đàn ông khinh khỉnh:
“Còn moi được đồng nào thì cứ moi.
Một gã doanh trưởng nghèo rớt mồng tơi, lại còn phải nuôi một bà già sắp xuống lỗ, thì lấy đâu ra tiền?
Giá mà mày câu được con nhà họ Chu, thì mới thật là núi vàng núi bạc.
Hay là chờ sau khi kết hôn…”
Diệp Uyển Tâm tức tối ngắt lời:
“Chúng ta đã thỏa thuận, sau khi tôi kết hôn sẽ đưa tiền, rồi ông không được làm phiền tôi nữa!”
Gã đàn ông sa sầm mặt:
“Mày nói chuyện với cha ruột mà như thế à?
Đừng quên ai là người đóng giả côn đồ, dàn cảnh để Mục Tang Sinh đến giải cứu mày, phá cuộc hẹn của hắn với con bé kia.
Ai dạy mày bao lần diễn trò, bịa chuyện con bé đó bắt nạt mày, làm mày khó xử?
Còn cái vòng ngọc này nữa, đem đi đổi tiền luôn cho tao…”
Tai Mục Tang Sinh bắt đầu ù đi, không nghe rõ thêm gì nữa.
Thì ra… thì ra...
Người luôn mang vẻ ngây thơ, trong sáng trong mắt anh – Diệp Uyển Tâm –
Miệng nói Ôn Ninh bắt nạt mình, toàn là lừa dối.
Mạch m.á.u trên mu bàn tay anh nổi rõ, siết thành nắm đấm.
Anh muốn xông đến, mắng họ một trận, hỏi họ sao lại bỉ ổi như thế.
Nhưng trong đầu lại hiện lên từng câu anh từng nói:
“Uyển Tâm vô tội mà.”
“Tiểu Ninh, đi xin lỗi Uyển Tâm đi.”
“Tiểu Ninh, đừng nhỏ nhen như vậy, đừng làm khó cô ấy nữa…”
Bao lần như thế, Ôn Ninh sẽ tuyệt vọng biết nhường nào?
Mục Tang Sinh bàng hoàng nhận ra —
Trong mọi cuộc cãi vã giữa Ôn Ninh và Diệp Uyển Tâm,
anh luôn nghĩ Uyển Tâm đáng thương, còn Ôn Ninh là người gây sự.
Hóa ra…
Hóa ra…
Anh đã nợ cô ấy nhiều đến vậy.
Một danh phận, một chút vật chất – thậm chí là cả niềm tin tối thiểu, anh cũng không trao nổi cho cô.
Anh muốn lao đến.
Nhưng lúc này, anh bỗng nhận ra —
Đã quá muộn rồi.
Dù có băm vằm hai kẻ kia,
Người con gái từng yêu anh bằng cả trái tim – Ôn Ninh — sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh quay người, lảo đảo rời đi. Không biết đã vấp phải gì, ngã sõng soài xuống đất.
Hôm ấy, rất nhiều người trong bệnh viện đều thấy cảnh tượng đó —
Doanh trưởng Mục luôn điềm tĩnh, hôm nay ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, nghẹn ngào trong im lặng.
Ôn Ninh, người từng bất chấp tất cả để yêu anh, từ nay về sau, vĩnh viễn không còn nữa.
—----
Một tuần sau, tôi trở lại Bắc Thị.
Chu Dã được nghỉ phép dài ngày, cùng tôi và mẹ anh trở về.
Theo ý tôi, lễ đính hôn được tổ chức kín đáo, chỉ đặt một tầng nhà hàng, họ hàng đôi bên cùng dùng bữa.
Nhưng tin tức lan đến khu tập thể quân đội, một nhóm chiến hữu và gia đình rủ nhau kéo đến náo nhiệt.
Một đám người cười đùa:
“Thủ trưởng Ôn và Tư lệnh Chu không công bằng rồi.
Từng sống chung một khu, chẳng phải đều là người một nhà sao?
Chỉ mời người nhà ăn thôi thì không hợp lý đâu!”
Tư lệnh Chu vốn nghiêm khắc, hôm nay lại cười đến nheo cả mắt, lập tức đặt thêm vài tầng nhà hàng.
Bố tôi đã gần như bình phục, ngồi bàn rượu mặt mày hớn hở, khoe khoang:
“Con bé cứ tưởng tôi nhìn nhầm, giới thiệu cho nó một tên lưu manh.
Chúng ta đều ở quân doanh, Chu Dã là người thế nào, tôi lại không biết chắc sao?”
Mọi người thi nhau trêu Chu Dã:
“Bố vợ cậu còn khen, sau này phải cố gắng hết sức nhé!”
Chu Dã cẩn thận gắp thức ăn cho tôi, múc canh, đi kính rượu từng người.
Nghe vậy, mặt lại đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn họ, nghiêm túc nói:
“Đừng trêu anh ấy, anh ấy ngại lắm.”
Mọi người cười ầm lên.
Sư huynh tôi cũng bật cười:
“Chỉ có em nói anh ấy ngại thôi.
Chứ ai chẳng biết, mấy chuyện không liên quan đến em thì lúc nào cũng mặt lạnh như tảng đá.
Nhưng vừa nhìn thấy em thì đỏ bừng, từ bé đến lớn đã để ý em rồi!”
Cả đám cười vang.
Tôi thấy mới mẻ lạ lùng.
Liếc sang Chu Dã, anh lại gắp thêm đồ ăn cho tôi:
“Đừng nghe họ nói linh tinh.”
Nghĩ lại thì đúng là từ nhỏ đến giờ, chưa từng nghe nói anh đỏ mặt vì ai khác.
Tôi vừa thấy buồn cười, vừa thấy lạ lẫm.
Bao năm qua, tôi lại đến giờ mới nhận ra.
Cơm nước gần xong, có người kéo Chu Dã sang bàn khác uống rượu.
Anh không muốn đi, cứ ngồi bên tôi.
Tôi cười:
“Anh đi đi.
Em cũng ra ngoài hít thở tí, vào nhà vệ sinh một lát.”
Chu Dã mới chịu đứng lên, bị kéo đi.
Tôi bước ra khỏi phòng riêng.
Qua lan can tầng hai, bỗng thấy một bóng người loạng choạng xông vào từ cửa lớn tầng dưới.
Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức — quá nhiều năm quen biết, chỉ cần một ánh mắt.
Dường như anh cũng cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi.
Tôi đứng trên cao, bình thản nhìn xuống anh.
Khoảng cách xa, tôi không nghe rõ lời anh,
chỉ miễn cưỡng đọc được khẩu hình miệng:
“Tiểu Ninh, em không thể… không thể…”
Anh ta hoảng loạn định chạy lên lầu, lại va vào phục vụ.
Trước bao ánh mắt, ngã lăn ra đất một cách thê thảm.
Khách dưới tầng lập tức nhận ra:
“Đó chẳng phải là doanh trưởng Mục sao?
Sao lại tới vội vàng thế, mau mau, đến uống rượu mừng Tiểu Ninh đi!”
Tôi nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
Thật kỳ lạ.
Người đàn ông từng chiếm trọn tim tôi, giờ đây nhìn lại, lòng tôi không còn chút rung động.
Chỉ thấy phiền, thấy lo — sợ anh ta đến quấy rối, phá hỏng lễ đính hôn của tôi.
Mục Tang Sinh rõ ràng đang mất kiểm soát cảm xúc.
Khi có người đưa ly rượu, anh ta đưa tay đẩy ra.
Người kia tưởng anh định nhận, kết quả làm rơi xuống đất.
Âm thanh chói tai của thủy tinh vỡ vang lên.
Tôi nhíu mày, trong lòng trào dâng sự chán ghét.
Bố tôi nghe tiếng động, vừa định xuống chào hỏi.
Thấy cảnh đó, mặt cũng trở nên không vui.
Ông bước nhanh xuống, nghiêm giọng:
“Lão Mục, đây là làm gì vậy?”
Mục Tang Sinh mắt đỏ hoe, trán nổi gân xanh.
Anh ta nhìn bố tôi, dường như định nói điều gì đó trong bốc đồng.
Tôi bình tĩnh quan sát.
Cuối cùng, anh ta cũng chùng xuống, thì thào:
“Thủ trưởng Ôn, xin lỗi… do tôi bất cẩn.”
Tôi khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Dù đến nước này, anh ta vẫn không dám nói.
Mục Tang Sinh luôn giỏi cân đo đong đếm.
Dù bây giờ có lẽ anh ta muốn chuộc lỗi, muốn cưới tôi thật.