Bốc Thăm Cưới Phải Anh Lính Lưu Manh, Bạn Trai Cũ Hối Hận Rồi

Chương 12



Nhưng rõ ràng, Chu gia và Ôn gia đã long trọng tổ chức lễ đính hôn.

 

Tôi và Chu Dã đã là chuyện chắc chắn.

 

Nếu anh ta nói ra chuyện năm năm kia, chẳng có ích gì cho anh ta cả.

 

Anh không gánh nổi rủi ro đó.

 

Một bà nội ốm nặng cần phụng dưỡng.

 

Cả nhà họ Mục chỉ trông vào tiền trợ cấp doanh trưởng của anh.

 

Anh vẫn như trước — lý trí đến mức yếu hèn.

 

Ngày vui, mọi người bắt đầu xoa dịu không khí:

 

“Vỡ là may! Năm nào cũng bình an!”

 

“Lão Mục, đến uống rượu mừng nào, náo nhiệt lên chút!”

 

Bố tôi nhìn anh ta, vẻ mặt kiềm chế.

 

Nhưng trong ánh mắt rõ ràng là sự nghi ngờ và không hài lòng không thể giấu nổi.

 

Cuối cùng, Mục Tang Sinh đành khuất phục, cầm ly uống cạn.

 

Cố tỏ ra bình tĩnh nói:

 

“Còn chưa chúc mừng cô dâu chú rể, để tôi lên mời một ly.”

 

Tôi bật cười khinh miệt — trông anh ta thật khó coi.

 

Tôi đứng ở lan can, lặng lẽ nhìn anh bước lên.

 

Anh đến trước mặt tôi, vẻ mặt đau đớn, hạ giọng:

 

“Ôn Ninh, đi với anh.”

 

Tôi mỉm cười nhìn anh, không nhúc nhích.

 

Anh ta tràn đầy xấu hổ và hối hận:

 

“Bà nội và Diệp Uyển Tâm lừa anh, anh đã biết rồi.

Xin lỗi, Tiểu Ninh, cho anh một cơ hội cuối cùng đi.

Hủy lễ đính hôn, được không?”

 

Tôi không đáp.

 

Anh lại gấp gáp nói:

 

“Xem như là…

Nhớ đến đêm Trung thu năm năm trước, anh từng cứu em, được không?”

 

Một chuyện, anh lôi ra dùng đến hai lần để đòi ơn —

ngày trước anh chưa bao giờ làm như thế.

 

Tôi lạnh lùng nhắc nhở:

 

“Mục Tang Sinh, bữa cơm cuối cùng giữa tôi và anh, coi như trả lại món nợ đó rồi.

Giữa tôi và anh, đã kết thúc từ lâu rồi. Anh đi đi.”

 

Phía sau, giọng nói trầm tĩnh của Chu Dã vang lên:

 

“Anh nói, đêm Trung thu năm năm trước, là anh cứu Ôn Ninh?”

 

—------

 

Chu Dã bước đến, ôm lấy tôi.

 

Trước đây, chỉ cần đứng gần tôi một chút, anh đã đỏ mặt.

Hôm nay, trước mặt Mục Tang Sinh, anh lại rõ ràng bày tỏ chủ quyền, ánh mắt cũng đầy lạnh lùng.

 

Mục Tang Sinh hoảng hốt:

 

"Không… không phải, cậu nghe nhầm rồi."

 

Tôi không thể tin nổi.

 

Nhìn lại vết sẹo dài trên mu bàn tay Chu Dã, tôi như sét đánh ngang tai, cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Tôi sững sờ nhìn anh:

 

“Đêm đó… là anh cứu em?”

 

Chu Dã ấp úng giải thích:

 

“Anh… sợ em cảm thấy xấu hổ.”

 

Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, nhưng anh lại là người chứng kiến tôi trong cảnh nhục nhã ấy.

 

Tôi từng nghĩ, Mục Tang Sinh chỉ là kẻ yếu đuối.

Không ngờ, đạo đức anh ta lại thấp kém đến mức đó.

 

Tôi nhìn Mục Tang Sinh bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo và ghê tởm:

 

"Thật buồn nôn."

 

Mặt Mục Tang Sinh trắng bệch như tờ giấy.

 

Xung quanh là khách khứa, không ít người nghe thấy những gì vừa rồi.

 

Khoảnh khắc này, người đàn ông luôn sĩ diện nhất – có lẽ đã hoàn toàn bị đóng đinh trên cột nhục nhã.

 

Chu Dã liếc nhìn Mục Tang Sinh, giọng điệu như cảnh cáo:

 

“Tiểu Ninh giờ là người của tôi.

Người khác – không được nhòm ngó.

 

Doanh trưởng Mục, mong anh nhớ cho.”

 

Tôi không muốn nhìn anh ta thêm một lần nào nữa, cùng Chu Dã quay trở lại phòng tiệc.

 

Phía sau, là giọng nói đầy đau khổ của Mục Tang Sinh:

 

“Ôn Ninh… là anh có lỗi với em…”

 

Tôi không đáp.

Với tôi, chẳng còn quan trọng nữa.

 

Sau tiệc đính hôn, ba tôi và tư lệnh Chu đi chơi golf.

Tôi uống chút rượu, đầu choáng váng.

 

Chu Dã đưa tôi về. Trên xe, anh ngồi cạnh tôi ở hàng ghế sau.

 

Trong đầu tôi vẫn mơ hồ, lại nhớ đến đêm năm năm trước…

 

Tôi quay lại trường lấy tài liệu, bị một nam sinh kéo vào phòng dụng cụ cạnh nhà vệ sinh.

 

Tôi phản kháng, dùng cây lau nhà đập vào đầu hắn, tay tôi cũng bị thương.

 

Hắn giận dữ, khóa tôi trong buồng, ngồi bên ngoài nghe tôi cầu cứu.

 

Tay tôi chảy m.á.u không ngừng.

 

Cho đến khi ý thức dần mơ hồ, m.á.u nhuộm đầy quần áo và sàn nhà…

 

Rồi, cánh cửa bị ai đó phá vỡ, một người ôm lấy tôi.

 

Trong cảnh tối tăm mơ hồ, tôi chỉ nhớ rõ vết sẹo dài trên mu bàn tay người đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngồi trong xe, tôi không nhịn được hỏi:

 

“Đêm đó… sao anh lại xuất hiện đúng lúc?”

 

Chu Dã ấp úng:

 

“Tình cờ thôi…”

 

Nhưng hôm đó là Trung thu, nhà họ Chu tổ chức tiệc đến rất khuya.

 

Tôi nghi ngờ nhìn anh:

 

“Không phải anh… theo dõi em chứ?”

 

Gương mặt anh thoáng hoảng hốt.

 

Tôi bật cười:

 

“Vậy mấy năm nay, anh theo dõi em bao nhiêu lần?”

 

Chu Dã lúng túng giải thích:

 

“Anh… anh không có ý gì khác! Chỉ là… chỉ là muốn nhìn em thêm chút thôi.”

 

Tôi bị anh chọc cười.

 

Rồi lại hỏi:

 

“Người mà anh đánh đến liệt nửa người… chính là hắn đúng không?”

 

Chu Dã không trả lời – xem như thừa nhận.

 

Một lúc sau, tôi nghe anh thì thầm:

 

“Thật lạ… anh đánh hắn đến mức đó… vậy mà hắn vẫn không chết.”

 

Mắt tôi bỗng đỏ hoe.

 

Tôi run rẩy ôm lấy anh:

 

“Đừng nói nữa… đừng nói nữa…”

 

Chu Dã lạc giọng:

 

“Anh chỉ nghĩ… khi đó chắc em đau lắm, sợ lắm…

 

Cho nên… hắn c.h.ế.t cũng đáng lắm.”

 

—-

 

Tôi và Chu Dã đính hôn, rồi kết hôn.

 

Hai năm sau, chúng tôi nhận nuôi một bé gái sáu tháng tuổi.

 

Chu Dã xin điều chuyển về Bắc Thị, bên tôi.

 

Còn nhà họ Mục, hai năm ấy chẳng khác gì gà bay chó sủa.

 

Bà Mục dở đủ trò ăn vạ, cuối cùng cũng ép Mục Tang Sinh cưới Diệp Uyển Tâm.

 

Nhưng sau kết hôn, Diệp Uyển Tâm vì giữ dáng không chịu sinh con, còn lấy hầu hết tiền trợ cấp của chồng chu cấp cho ông bố nghiện cờ bạc.

 

Cô ta còn hay đua đòi so bì với giáo viên nữ khác, đòi mua đồ hiệu.

 

Thậm chí ép phải đổi thuốc kéo dài sự sống của bà Mục sang loại rẻ tiền.

 

Bà Mục giận dữ cãi vã, suốt ngày om sòm.

 

Trong khu quân đội, ngày nào cũng nghe tiếng bát đĩa vỡ nhà họ Mục.

 

Đầu hè năm ấy, Chu Dã nói Bắc Thị giờ chuộng sườn xám, bảo thợ may trong nhà làm cho tôi mấy bộ.

 

Tôi mặc đến quân khu tìm anh, đúng lúc gặp Mục Tang Sinh.

 

Anh ta giờ như già đi cả chục tuổi, ánh mắt mệt mỏi, dáng vẻ héo hon.

 

Nhìn tôi thêm một cái, Diệp Uyển Tâm liền hét lên:

 

“Nhìn cái gì? Cô ta đâu còn là của anh nữa!

Mục Tang Sinh, người ta nhìn cao lắm, chẳng thèm anh đâu!”

 

Nghe nói đêm đó, họ lại cãi nhau to.

 

Sau hai năm nhẫn nhịn, Mục Tang Sinh cũng chịu hết nổi.

 

Không biết Diệp Uyển Tâm nói gì, mà anh ta đánh cô ta.

 

Hôm sau, Diệp Uyển Tâm tới doanh trại làm ầm lên.

 

Mục Tang Sinh bị kỷ luật nghiêm khắc, từ doanh trưởng bị giáng xuống chức liên trưởng.

 

Ngay cả “mấy đồng tiền lẻ” Diệp Uyển Tâm hay chê cũng bị cắt giảm.

 

Cô ta vài lần gặp tôi lại đòi đặt may sườn xám như tôi.

 

Bà Mục mắng thẳng:

 

“Gà rừng mặc bao tải cũng không thành phượng hoàng, bớt diễn đi!

 

Hừ, lại còn là con gà không biết đẻ!”

 

Chẳng có ngày nào yên.

 

Còn tôi và Chu Dã vẫn sống yên ổn hạnh phúc.

 

Nhà họ Mục ầm ĩ suốt mấy năm, cho đến khi bà Mục tức giận đến xuất huyết não mà qua đời.

 

Nghe nói trước lúc chết, bà ấy lạ lùng lẩm bẩm gọi tên tôi mấy lần, đôi mắt đục ngầu rưng rưng.

 

Ba tôi nghe vậy, hừ lạnh:

 

“Con gái nhà họ Ôn chúng tôi có phúc khí, chẳng vào cửa nhà vô phúc đó đâu.”

 

Đêm bà Mục mất, Diệp Uyển Tâm lén lấy nốt tiền trợ cấp còn lại của Mục Tang Sinh rồi bỏ trốn.

 

Anh ta như bị rút hết sinh lực, càng ngày càng sa sút.

 

Cuối cùng giải ngũ trong vô định.

 

Rồi nghiện rượu, nghiện thuốc, bệnh tật chồng chất.

 

Năm tôi bốn mươi ba tuổi, nghe tin anh ta qua đời.

 

Hình như là ung thư phổi, c.h.ế.t rất đau đớn.

 

Không có người thân, đến vài ngày sau mới có người phát hiện.

 

Năm đó là 2001.

 

Bắc Kinh được công nhận đăng cai Olympic, cả nước mừng rỡ hân hoan.

 

Con gái tôi dán cờ Tổ quốc lên má, kéo tay tôi và Chu Dã ra quảng trường, hòa vào biển người reo hò ăn mừng.

 

Còn cái c.h.ế.t của Mục Tang Sinh, chỉ như một giọt nước rơi vào đại dương —

 

Lặng lẽ, vô thanh, không một ai đoái hoài.

 

(Hoàn)