Tôi không hiểu, sao anh lại nghĩ tôi phải từ chối?
Không giải thích, anh đưa tôi về thẳng.
Trong thời gian bố và anh trai tôi ra biên giới làm nhiệm vụ,
Mục Tang Sinh chăm sóc tôi, trồng đầy hoa sau vườn nhà.
Ngày hoa nở, anh nói:
“Tiểu Ninh, em muốn gì, sẽ có nhiều người cho em.
Có gia đình, và có cả anh.
Con gái nhà họ Ôn không nên vì chút ân huệ của đàn ông mà sa vào.”
Tôi nhìn vườn hoa, chợt hiểu…
Anh đang ám chỉ bó hoa của bạn nam kia.
Hôm đó, tuyết tan đầu mùa, anh đứng giữa vườn hoa như trong tranh vẽ.
Tôi bỗng nhận ra, so với khi mới gặp, anh càng sắc sảo, khiến người ta không rời mắt nổi.
Đó là năm thứ sáu tôi quen biết anh.
Tôi từng giấu kỹ tình cảm xấu hổ,
nghĩ rằng suốt đời sẽ chôn chặt.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi bất chấp lý trí, ngẩng đầu hỏi anh:
“Anh nói muốn gì cũng có thể cho em…
Vậy em muốn yêu, muốn lấy chồng – gia đình không thể cho.
Anh… có thể cho em không?”
Vẻ mặt anh sững lại.
Ngay khi tôi nói ra, tôi đã hối hận.
Tay đổ mồ hôi lạnh, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi thấy anh dịu dàng mỉm cười, nghiêm túc hỏi lại:
“Em thật sự muốn sao?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Rồi anh nói tiếp:
“Nếu em muốn, thì anh đồng ý.”
Sau khi ở bên Mục Tang Sinh, tôi không dám nói với bố và anh trai.
Trong mắt họ, anh luôn là bề trên của tôi.
Tôi cảm thấy khó mở lời, và cũng chắc chắn họ sẽ không chấp nhận.
Suốt một thời gian dài, trong lòng tôi vừa phấn khởi vừa bất an.
Mục Tang Sinh nhẹ nhàng hôn tôi và nói:
“Tiểu Ninh, nếu em không muốn công khai, vậy thì chúng ta cứ giữ bí mật.”
Tôi tưởng đó là anh đang tôn trọng ý muốn của tôi.
Cho đến hai năm sau, anh trai tôi đột ngột hy sinh nơi biên giới.
Khi đưa tro cốt về, họ mang theo cả di ngôn của anh trước lúc chết:
“Ai rồi cũng sẽ c.h.ế.t thôi.
Chỉ tiếc là chưa kịp tham dự lễ cưới của em gái.”
Từ khi sinh ra, tôi đã quen có anh bên cạnh.
Lúc tôi tập nói, anh là người dạy tôi gọi “anh trai”.
Tôi biết đi, là nhờ anh dắt tay.
Hơn hai mươi năm, ngày nào anh cũng bảo vệ tôi.
Sự mất mát đột ngột ấy đau đớn đến mức khiến tôi ngất lên ngất xuống, thậm chí không thể khóc thành tiếng.
Sau khi chôn cất xong, tôi cứ nhớ mãi câu nói đó của anh.
Lặp đi lặp lại trong tai tôi, cả trong mơ.
Tôi đến tìm Mục Tang Sinh, lần đầu tiên đề nghị công khai mối quan hệ, rồi kết hôn.
Tôi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sau khi cưới, em muốn mang giấy đăng ký kết hôn đến mộ anh trai cho anh ấy thấy.”
Rằng tôi đã có người yêu, anh ấy yêu tôi.
Rằng tôi có chỗ dựa cho phần đời còn lại, để anh tôi yên lòng.
Tôi luôn nghĩ, chỉ cần tôi muốn, Mục Tang Sinh nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Nhưng anh lại tránh ánh mắt tôi, đáp:
“Tiểu Ninh, dạo này doanh trại bận lắm.
Chuyện kết hôn đâu thể vội vàng được.”
Tôi đợi anh hết bận, chờ hết ngày này sang tháng khác.
Trong vô số giấc mơ, tôi luôn thấy gương mặt anh tôi tiếc nuối và lo lắng vì chưa yên tâm về tôi.
Cho đến khi trường tôi đón một thực tập sinh tên Diệp Uyển Tâm.
Mục Tang Sinh bảo đó là bạn thuở nhỏ, cần giúp đỡ nhiều.
Anh bắt đầu bỏ mặc tôi, suốt ngày lo cho cô ta — từ việc làm, chỗ ở đến chuyện sinh hoạt.
Chuyện kết hôn với tôi, mãi mãi chỉ là “để sau”.
Các cô gái trong ký túc xá nói:
“Cô Diệp có bạn trai là lính đấy.
Đang ở ngoài cổng Bắc, ngọt ngào tình tứ với nhau lâu lắm rồi.”
Tôi lập tức nghĩ đến Mục Tang Sinh.
Và chợt nhận ra — từ bao giờ tôi đã không còn tin anh tuyệt đối nữa?
Tôi chạy đến cổng Bắc, đúng lúc thấy Diệp Uyển Tâm nước mắt giàn giụa tựa vào lòng Mục Tang Sinh.
Anh đang vỗ lưng cô ta, như đang dỗ dành điều gì đó.
Khi thấy tôi, anh hoảng hốt đẩy cô ta ra, gương mặt rối loạn.
Từ đó trở đi, giữa tôi và anh chỉ còn lại tranh cãi không dứt, hoặc là chiến tranh lạnh.
Vì Diệp Uyển Tâm. Vì anh không chịu cưới.
Vì tôi bắt đầu nghi ngờ — có lẽ anh không yêu tôi như tôi tưởng.
Tôi đột nhiên nhận ra — anh đã lừa tôi.
Có lẽ từ đầu đến cuối, anh chưa từng muốn cùng tôi đi đến cuối con đường.
Và tôi... lẽ ra nên rời xa anh từ lâu rồi.
—----------
Tôi kéo bản thân khỏi dòng hồi tưởng.
Trở lại phòng bệnh tiếp tục chăm sóc bố.
May mắn thay, sức khỏe bố dần ổn định, đã có thể ăn cháo loãng, không còn nguy hiểm nữa.
Tôi cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ đến chuyện mình đã vội vàng quyết định chuyện hôn nhân với nhà họ Chu.
Nhà họ Chu quyền thế, tôi rõ ràng là trèo cao.
Nhưng tôi và Chu Dã vốn không có tình cảm.
Nếu anh ta bị ép phải cưới tôi, rồi mang hận cả đời — tôi chẳng khác nào hại anh ta chỉ vì chuyện giữa tôi và Mục Tang Sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ tôi nên gặp trực tiếp Chu Dã, nói chuyện rõ ràng với anh ta.
Chiều ngày thứ ba, sau khi chắc chắn bố tôi không còn nguy hiểm, tôi định đến nhà họ Chu một chuyến nữa.
Không ngờ người nhà họ Chu lại đến bệnh viện trước, thông báo rằng Chu Dã đã xin được nghỉ phép trong quân đội, làm xong thủ tục là một tuần nữa sẽ trở về.
Biên giới đang chiến tranh, nhân sự thiếu thốn — xin nghỉ lúc này là chuyện không dễ.
Tôi không rõ anh ta tự nguyện hay bị ép.
Tôi quyết định xin địa chỉ đóng quân của Chu Dã ở miền Nam, rồi đặt vé tàu xuống đó vào ngày mai — định đích thân gặp anh ấy một lần.
Bố tôi đã có người chăm, tôi cũng nhờ nhà họ Chu giúp để ý thêm.
Chu mẹ thì ngăn cản mãi, nhưng không lay chuyển được tôi, cuối cùng bà quyết định đi cùng vì không yên tâm.
Tôi đến ga, mua vé xong rồi quay lại bệnh viện một mình.
Vừa vào đến cửa, Mục Tang Sinh đã chặn đường.
Những ngày qua anh đã tìm tôi nhiều lần.