Tôi không muốn gặp lại, đến cả phòng bệnh của bố tôi, tôi cũng không cho anh bước vào nữa.
Mục Tang Sinh nhìn vé tàu trong tay tôi, sững người:
“Tiểu Ninh, em định đi xa à?”
Tôi không hiểu nổi — rõ ràng anh sắp đính hôn với người khác.
Còn quay lại tìm tôi, diễn vở kịch si tình này là để làm gì?
Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ cam tâm l.à.m t.ì.n.h nhân cả đời?
Tôi bỏ vé vào túi, lạnh nhạt nói:
“Liên quan gì đến anh?”
Giọng anh dịu lại:
“Anh biết em giận…
Nhưng bà nội anh đã lớn tuổi, còn Uyển Tâm thì được bà nuôi từ nhỏ.
Có những chuyện…”
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, lạnh lùng cắt lời:
“Không liên quan đến tôi, đừng nói nữa.”
Người qua lại đông đúc.
Mục Tang Sinh bất ngờ vươn tay kéo lấy tay tôi.
Suốt năm năm bên nhau, tôi chưa bao giờ được anh nắm tay nơi công cộng.
Nhưng tôi với anh — đã chấm dứt rồi.
Tôi không giằng ra, chỉ nhíu mày nhìn anh:
“Buông ra.”
Người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn sang.
Anh lúng túng, nhỏ giọng:
“Chỉ là một cái vòng tay thôi mà.
Thật sự... quan trọng đến thế sao?”
Tôi bật cười:
“Chỉ là một cái vòng tay sao?”
Anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, như muốn giải thích điều gì.
Cho đến khi — một bóng dáng già nua đột nhiên lao tới.
Và trong lúc tôi không hề đề phòng — một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Giọng nói giận dữ của bà lão vang lên:
“Tôi biết mà, Tang Sinh hơn ba mươi tuổi vẫn chưa chịu cưới vợ, đều là do con hồ ly tinh này!”
Tôi sững sờ tột độ, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Khi nhìn rõ người trước mặt là bà nội của Mục Tang Sinh, tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Ngay cả Mục Tang Sinh cũng bất ngờ, mặt anh sững lại, vội vã kéo tay bà:
“Bà nội, bà đang làm gì vậy? Ai cho bà đến đây?!”
Diệp Uyển Tâm theo sau, trông như sợ hãi bất lực:
“Tang Sinh, em… em không ngăn được, bà nhất quyết đòi tới.”
Bà lão trừng mắt nhìn tôi, tức giận đến run người:
“Nó suýt nữa làm rơi chiếc vòng tổ truyền tôi định dành cho cháu dâu tương lai!
Còn nhỏ mà đã biết dụ dỗ cháu tôi, tôi tát nó còn nhẹ đấy!”
Người xung quanh dừng lại xem, xì xào bàn tán.
Không khí hỗn loạn, tai tôi ù đi.
Từ nhỏ tôi đã bị rối loạn đông m.á.u nhẹ, không thể bị thương.
Khi còn anh trai, anh luôn che chở cho tôi.
Sau này đến lượt bố — chưa từng để ai đụng vào tôi dù chỉ một ngón tay.
Tôi được dạy phải tôn trọng người lớn tuổi.
Nhưng bố và anh tôi cũng từng dạy: dù là ai bắt nạt con, cũng có quyền đánh trả.
Tâm trí tôi giằng co dữ dội.
Cuối cùng, cảm xúc mất kiểm soát đã thắng.
Mục Tang Sinh giữ lấy bà nội, nhìn mặt tôi rồi lại nhìn đám đông, vừa xấu hổ vừa áy náy, giọng rối loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu Ninh, bà anh già rồi, hồ đồ thôi. Anh thay mặt bà xin lỗi em…”
Anh quay sang đám đông:
“Không có gì đâu ạ, mọi người tản đi nhé.”
Tôi nhìn anh, mắt đỏ dần, bật cười lạnh:
“Không có gì rồi sao?”
Tôi bước lên — giơ tay, tát thẳng vào mặt bà Mục một cái!
Bà bị anh giữ chặt, không né được, cũng chẳng phản ứng kịp.
Bị đánh xong, bà như con mèo bị giẫm đuôi, cả người run lên.
Mặt đỏ bừng, quay sang quát Mục Tang Sinh:
“Còn đứng đó làm gì?! Giữ lấy nó!
Quả nhiên là đồ không mẹ dạy, hôm nay bà phải dạy dỗ nó cho tử tế!”
Người xung quanh kinh ngạc xì xào:
“Bà cụ chắc cũng bảy tám mươi rồi nhỉ…
Mà bị tát thế này thì…”
Mục Tang Sinh buông tay bà ra, cau mày nhìn tôi:
“Tiểu Ninh, anh nói rồi, bà anh lẩm cẩm rồi.
Bà là trưởng bối, em không nên như vậy…”
Tôi nhìn anh, chợt nhớ lại ngày đầu tiên quen nhau — tuyết đầu mùa rơi.
Anh đứng trong vườn hoa, tôi nhìn anh, thấy anh anh tuấn lạ thường.
Còn giờ đây, nhìn khuôn mặt này — trái tim tôi hoàn toàn lặng sóng.
Chỉ còn chán ghét, và cảm giác tiếc nuối cho năm năm đã hoài phí.
Tôi cười lạnh:
“Bà ấy lẩm cẩm, thì tôi phải tỉnh táo sao?
Tôi phải mãi ngoan ngoãn nghe lời, mãi chịu uất ức sao?”
Bà Mục tức giận ho sặc sụa:
“Cô… cô thật quá đáng, dụ dỗ cháu tôi suốt bao năm trời…”
Mặt bà tím tái, như sắp ngất xỉu.
Nhưng tôi… không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
“Tôi dụ dỗ anh ta?
Vậy ai là người ngăn đàn anh tặng hoa cho tôi, ai là người nói sẽ yêu tôi, cưới tôi?
Ai đã ở bên tôi suốt năm năm?
Hay bà nên hỏi cháu trai ngoan của bà trước đi?”
Dưới bao ánh mắt dõi theo, cuối cùng chính tôi là người tự tay xé toạc tấm rèm mà Mục Tang Sinh nghĩ cả đời này sẽ không ai lật lên nổi.
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Bao năm qua, anh ta vẫn luôn là người hoàn hảo không tì vết.
Là quân nhân xuất sắc nhất, chưa đến ba mươi đã lên chức doanh trưởng.
Giờ mới hơn ba mươi, đã là ứng viên cho chức đoàn trưởng.
Ai ai cũng biết anh ta hiếu thuận với bà nội, hòa thuận với đồng đội.
Thân thiết với bố tôi, ra ngoài luôn miệng nói xem tôi như con gái nuôi.
Có lẽ trong mắt anh ta, điều duy nhất có thể gọi là vết nhơ đời mình…
Chính là mối quan hệ yêu đương bí mật suốt năm năm với tôi – đứa con gái kém anh ta tám tuổi.
Tôi đã giữ kín bí mật ấy suốt năm năm, dè dặt, sợ hãi.
Vậy mà giây phút buông lời vạch trần… tôi chẳng thấy hoảng hốt.
Chỉ thấy một cảm giác thanh thản và giải thoát.
Bà cụ Mục ho sù sụ dữ dội, đến mức nôn ra cả máu.
Bà trừng mắt nhìn Mục Tang Sinh, tức giận đến cực độ:
“Quả nhiên, quả nhiên!
Tang Sinh, cháu làm bà thất vọng quá… khụ khụ khụ…”
Mục Tang Sinh luống cuống đỡ lấy bà, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta vội gọi nhân viên y tế, rồi gần như cầu xin tôi:
“Tiểu Ninh… cầu xin em… đừng nói nữa…”
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi thấy mắt anh đỏ hoe.
Hóa ra… chỉ vì mối quan hệ này mà anh ta lại cảm thấy mất mặt đến vậy?