Giữa bóng tối, một tờ khăn giấy lặng lẽ được đưa sang.
Dưới ánh trăng, tôi bất chợt nhìn thấy trên mu bàn tay phải của Chu Dã —
một vết sẹo rất dài, kéo đến tận cổ tay.
Thật giống... giống hệt vết sẹo trên tay Mục Tang Sinh.
Vết thương ấy, là do Mục Tang Sinh bị kẻ định làm hại tôi dùng d.a.o rạch vào —
vì cứu tôi.
Từ đó đến nay, vết sẹo vẫn luôn còn đó.
Có lẽ, cũng chính từ khoảnh khắc ấy...
Tình cảm tôi dành cho Mục Tang Sinh đã không còn là sự lệ thuộc của người thân,
mà dần chuyển thành tình yêu giữa nam nữ.
Tôi ngừng khóc, thoáng ngạc nhiên hỏi:
“Tay anh bị sao vậy?”
Chu Dã lập tức rút tay về, giọng hơi gượng gạo:
“Không có gì, bị thương thôi.”
Anh không muốn nói, tôi cũng không gặng hỏi thêm.
Linh cảm cho tôi biết, chắc hẳn có liên quan đến vụ việc năm năm trước anh gây thương tích cho người ta.
Đêm càng khuya, tôi nhẹ giọng nói:
“Ngủ thôi.”
Một lúc lâu không có tiếng trả lời.
Tôi tưởng anh đã ngủ mất rồi.
Cho đến khi tôi gần như chìm vào giấc mộng, bỗng nghe tiếng thì thầm rất khẽ của anh:
“Nếu ngủ rồi, tỉnh dậy... liệu có phải là sẽ không còn nữa?”
Tôi mơ hồ hỏi lại:
“Không còn gì cơ?”
Anh đáp bằng giọng nghèn nghẹn:
“Không có gì.”
Tôi chìm dần vào giấc ngủ.
—--
Từ lúc rời khỏi nhà hàng,
trong lòng Mục Tang Sinh đã cảm thấy bất an lạ thường.
Vì Diệp Uyển Tâm không khỏe, anh lại lần nữa để Ôn Ninh lại một mình.
Dù ngay khoảnh khắc trước đó, anh còn trịnh trọng hứa rằng sẽ giữ khoảng cách với Diệp Uyển Tâm.
Nhưng lần này, Ôn Ninh lại quá đỗi bình thản.
Không giận dỗi, không trách móc, chỉ bảo anh mau đi đi.
Trước đây, cô chưa bao giờ như vậy.
Cô từng nhiều lần gào thét, giọng lạnh như băng.
Nhiều lần gây chuyện chỉ để đòi cưới, hoặc cấm anh tiếp xúc với Diệp Uyển Tâm.
Từ khi nào, cô bắt đầu không quan tâm nữa?
Khi anh tìm đến cô, cùng cô ăn tối...
Cô nhìn anh, nhưng anh lại có cảm giác — cô như đang nhìn xuyên qua không khí.
Thờ ơ, chẳng chút để tâm.
Miệng cô cười, nhưng đáy mắt chỉ có sự lạnh nhạt.
Không nên thế này.
Không thể như vậy được.
Gió lạnh kèm theo tuyết lùa vào người khi anh rời khỏi nhà hàng.
Lạnh đến thấu xương.
Tại sao… lại bất an đến vậy?
Anh muốn quay lại — quay lại căn phòng kia.
Bà nội vẫn có hộ lý chăm sóc, còn Diệp Uyển Tâm, mặc kệ cô ấy đi.
Trong đầu như có tiếng gọi: "Quay về đi!"
Nhưng Diệp Uyển Tâm bị bệnh tim bẩm sinh, mỗi lần phát bệnh đều rất nguy hiểm.
Mục Tang Sinh đứng c.h.ế.t trân ngoài nhà hàng, đắn đo hồi lâu.
Mạng người không thể coi thường.
Thôi thì cứ qua bệnh viện một chút, rồi quay lại ngay.
Dù gì, Ôn Ninh chắc chắn vẫn còn ở đó.
Nếu cô rời khỏi nhà hàng, anh có thể đến bệnh viện hoặc khu quân khu tìm.
Hoặc là nơi cô làm việc – hợp tác xã cung ứng.
Bắc Thị cũng chỉ rộng đến thế.
Họ còn trẻ, còn nhiều thời gian để giải thích hiểu lầm.
Anh tự an ủi mình rồi lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Diệp Uyển Tâm vẫn đang ngồi trò chuyện với bà nội.
Cô ta trông không có chút gì gọi là "khó thở" hay "đau ngực" như lời nói dối ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mục Tang Sinh cảm thấy mình bị lừa.
Anh vừa định bước vào phòng, thì nghe giọng bà nội vang lên:
“Cứ đợi mà xem.
Dù không vì cháu, thì vì ta, nó cũng sẽ quay lại chăm sóc ta thôi.
Nhất định không thể để con hồ ly tinh kia lại có cơ hội dụ dỗ nó nữa.”
“Huống hồ ta còn bảo cháu nói dối nó — rằng cháu nhận được vòng ngọc, là để đính hôn với Tang Sinh rồi còn gì!”
Tim Mục Tang Sinh lạnh toát.
Quả nhiên, anh không nên đến.
Khó trách…
Khó trách Ôn Ninh lại để tâm đến cái vòng ngọc đến thế.
Nhưng sao có thể?
Dù anh sợ công khai quan hệ của họ,
nhưng… sao anh có thể cưới người khác?
Anh không buồn chất vấn, lập tức quay lưng bỏ đi.
Phía sau là tiếng bà nội tức giận:
“Thằng ranh kia, đứng lại cho ta! Khụ khụ khụ…”
Anh không quay đầu.
Cảm giác bất an và hối hận trào lên, như mực loang khắp mặt nước.
Anh vội quay lại nhà hàng, nhưng thức ăn vẫn nguyên trên bàn, còn Ôn Ninh thì đã rời đi.
Anh hỏi nhân viên, được trả lời:
“Cô ấy thanh toán rồi, rời đi cũng được một lúc rồi ạ.”
Anh không chần chừ, chạy ngay đến khu quân khu.
Biết chắc Ôn Ninh không quay lại bệnh viện.
Nhưng ở quân khu, cũng không thấy cô đâu.
Anh chạy khắp nơi tìm hỏi, đến khi một quân nhân đáp lại với vẻ ngạc nhiên:
“Ôn Ninh? Không phải cô ấy sắp đính hôn sao?
Hình như đi miền Nam rồi, cùng với phu nhân nhà họ Chu, đến gặp vị hôn phu ấy…”
—--
Mục Tang Sinh không thể tin vào tai mình.
Họ Chu chỉ có một người con trai — Chu Dã.
Nhưng cậu ta đã chuyển xuống miền Nam suốt năm năm nay, hầu như không về.
Ôn Ninh và Chu Dã đã nhiều năm không liên lạc.
Cô lại đột nhiên đính hôn với anh ta? Nực cười!
Người kia thấy mặt Mục Tang Sinh tái nhợt, vội cười gượng chữa lời:
“Tôi cũng nghe người ta đồn vậy thôi, chưa chắc là thật…”
Anh định quay sang hỏi người khác, vì cho rằng Ôn Ninh kiểu gì cũng phải ghé qua quân khu.
Nhưng đúng lúc ấy, một chiếc xe quen thuộc lướt qua.
Là xe nhà họ Chu.
Người quân nhân vừa rồi cũng nói — là Chu gia.
Qua cửa kính, không thấy rõ người trong xe.
Nhưng anh có linh cảm — hình như thấy bóng dáng Ôn Ninh.
Thật kỳ lạ, tại sao lại như thế?
Cảm giác cơ thể muốn lao ra chặn xe.
Nhưng lý trí không cho phép.
Xe nhà họ Chu, anh không thể ngăn.
Chuyện tìm kiếm Ôn Ninh, anh không thể để người ngoài nhìn ra manh mối.
Dù sao, đó là điều… khó mở miệng.
Nhiều năm nay, thủ trưởng Ôn rất quý anh, luôn nâng đỡ và đối xử như người ngang hàng, như bạn bè.
Nhưng chắc ông ấy chưa từng nghĩ tới chuyện gả con gái cho anh.
Mục Tang Sinh biết rõ — anh và Ôn Ninh cách biệt cả về gia thế lẫn tuổi tác.
Huống hồ…
Ôn Ninh bị rối loạn đông m.á.u nhẹ, không thể sinh con.
Bà nội anh vốn rất thích cô — nhà tốt, là con gái duy nhất nhà họ Ôn.
Nhưng khi biết cô không thể có con, bà quay sang khinh thường tột độ.
Mục Tang Sinh sinh ra tại một thị trấn nhỏ phương Nam.
Gắng sức học hành, nỗ lực vượt trội, mới được điều đến quân khu Bắc Thị.
Cha mẹ mất sớm, không hậu thuẫn gì.
Chỉ có người bà già yếu bệnh tật luôn nuôi dưỡng anh.
Nếu không nhờ thủ trưởng Ôn nâng đỡ, chỉ dựa vào năng lực,
muốn làm doanh trưởng ở tuổi này — gần như là điều không tưởng.
Mục Tang Sinh tự thấy — mình không phải lạnh lùng, cũng không vô tâm.
Mà là vì hiện thực buộc phải như vậy.
Buộc anh không thể mạo hiểm khiến thủ trưởng phật ý, khiến bà tức giận mà phát bệnh —
để công khai mối quan hệ với Ôn Ninh.