Bố tôi và nhà họ Chu thân thiết nên mới biết chuyện.
Chu Dã không ngồi tù.
Nhưng sau đó, anh nghỉ học, bị gia đình đưa xuống miền Nam.
Từ đó nhập ngũ, năm năm không quay lại.
Một người từng học xong đại học từ năm mười chín, chuẩn bị học tiếp — thiên chi kiêu tử,
đã thành hình mẫu tiêu cực cho bạn bè cùng lứa.
Người ta đồn anh chỉ là kẻ lười học, vào quân đội cũng chỉ là lưu manh.
Nhưng lúc này nhìn người đàn ông trước mắt, tôi lại cảm thấy —
anh ấy chẳng khác quá nhiều so với năm xưa.
Không hề như lời đồn — biến thành kẻ tệ hại.
Mẹ Chu luôn bình tĩnh, chăm sóc tôi chu đáo.
Giờ thấy bóng lưng kia, chắc cũng lâu lắm mới gặp lại.
Bà nhanh chóng bước tới.
Tôi thì đã nhiều năm không gặp, nên cũng có chút ngại ngùng.
Cách một khoảng, tôi đứng yên không bước theo.
Tôi thấy mẹ Chu gọi tên Chu Dã, nói vài câu với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mắt lại đỏ hoe.
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, lại gầy xác xơ thế kia, doanh trại không có cơm ăn à?”
Chu Dã giao tân binh cho người khác, dường như hỏi mẹ Chu điều gì đó.
Bà chỉ về phía tôi.
Chu Dã quay đầu lại — nhìn thấy tôi.
Dáng người anh thoáng sững lại, đứng im hồi lâu không nhúc nhích.
Chắc anh không đến nỗi quên tôi là ai, nhưng cũng không chủ động chào hỏi.
Tôi thoáng hụt hẫng — có lẽ tôi đoán đúng.
Cuộc hôn nhân này là do gia đình sắp đặt, và anh không hề mong muốn.
Mẹ Chu cau mày đẩy vai anh:
“Gì thế? Nhìn cũng không nhận ra người à?”
Chu Dã như bừng tỉnh, lúng túng tránh ánh mắt tôi.
Anh vội lau mồ hôi trên mặt, kéo áo cho chỉnh tề.
Khi anh bước lại gần tôi, tôi bỗng nhận ra… tai anh đỏ lên.
Khoảnh khắc ấy, gương mặt anh trùng khớp với ký ức năm xưa trong tôi.
Từ bé, anh đã có ngũ quan rất đẹp.
Trước kia, anh là kiểu thư sinh, quý tộc.
Rất dễ đỏ mặt — tôi đùa chút là mặt đỏ ngay.
Giờ thì rèn luyện bao năm nơi doanh trại và chiến trường, vẻ thư sinh đã phai nhạt, thay vào đó là sự trầm tĩnh, nghiêm nghị.
Nhưng… hóa ra vẫn là người dễ đỏ tai như xưa.
Khoảnh khắc ấy, mọi ngại ngùng trong tôi cũng tan biến.
Dù có không thành, thì cũng xem như đến thăm một người bạn cũ.
Mẹ Chu để tôi lại cho Chu Dã, nói bà có việc thăm người quen gần đây, rồi quay lưng rời đi.
Nói chờ chúng tôi trò chuyện xong sẽ quay lại đón.
Chu Dã đã được thăng lên phó doanh trưởng, nhưng chưa có gia đình.
Không thể ở khu quân khu, nên vẫn ở ký túc xá tập thể.
Nhưng doanh trại đã thu xếp cho anh một căn phòng riêng trong khu quân khu, nói là tiện để trò chuyện.
Khi anh dẫn tôi đến đó, tôi ngạc nhiên:
“Doanh trại biết em đến sao?”
Chu Dã hơi ngượng:
“Chắc là thấy em đến nên mới sắp xếp tạm thôi.”
Bên cạnh có mấy tân binh đi qua, cười đùa:
“Chị dâu à, đừng tin phó doanh trưởng Chu c.h.é.m gió nhé.
Mấy bữa trước nhận được thư nhà, mặt đen như than mà cười rạng rỡ như hoa, còn đòi mời cả doanh trại ăn cơm…”
Mặt Chu Dã lập tức đỏ bừng, trừng mắt với lũ tân binh.
Một đám đàn ông cười đùa bỏ đi.
Anh ấp úng giải thích:
“Em… em đừng tin mấy lời linh tinh của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám lính nhảm nhí ấy… nói gì cũng được.”
Tôi dứt khoát nói thẳng:
“Vậy tức là anh không muốn chuyện hôn sự này đúng không?”
Chu Dã sững người:
“Gì cơ?”
Tôi nhìn anh:
“Em đến đây là muốn nghe chính miệng anh nói.
Chu Dã, nếu anh không muốn—”
Mặt anh đỏ rực, vội vàng ngắt lời:
“Sao anh lại không muốn chứ?”
Rồi anh nói thêm:
“Tiểu Ninh, sao em lại nghĩ anh không muốn?
Anh chỉ không ngờ, em… lại thật sự đồng ý đến đây.”
Tôi bật cười.
Anh lại thoáng buồn:
“Nên… em chỉ đùa thôi, đúng không?”
Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.
Tôi nghiêm túc nhìn anh:
“Chu Dã, nếu em gả cho anh…
Em sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người vợ tốt, làm dâu tốt của nhà họ Chu.”
Chu Dã nhìn tôi rất lâu.
Rồi đôi mắt anh đỏ hoe:
“Ôn Ninh, anh sẽ coi đó là thật.”
Tôi mỉm cười:
“Được.”
—---
Tối hôm đó, Chu Dã nhường giường cho tôi, còn anh thì trải chăn dưới đất.
Ga trải giường và chăn gối trên giường đều là của anh.
Anh cẩn thận trải thêm một lớp chăn nữa cho tôi, thay cả bộ ga sạch sẽ.
Rồi giải thích:
“Đây là đồ quân đội mới phát mấy hôm trước.
Chỉ giặt qua một lần, em yên tâm, anh chưa dùng đến.”
Tôi nhìn anh bận rộn lo hết việc này đến việc khác, thậm chí còn chuẩn bị cả nước tắm cho tôi, khẽ cười bất lực:
“Em không kén chọn vậy đâu. Mấy chuyện này em tự làm được mà.”
Chu Dã ngoài miệng đáp “được”, nhưng vẫn không quên bóp kem đánh răng giúp tôi.
Tối đến, tôi nằm trên giường, còn anh thì nằm bên cạnh dưới đất.
Rèm không kéo, ánh trăng sau trận tuyết rọi vào, sáng vằng vặc.
Tôi khó ngủ khi ở nơi lạ, lăn qua lộn lại, cố gắng không phát ra tiếng.
Trong bóng tối, giọng nói của Chu Dã bỗng vang lên:
“Muốn nói chuyện một chút không?”
Tôi nhìn bóng người ấy trong ánh sáng mờ.
Không nhìn thấy mặt, chỉ có cảm giác — giống như anh trai tôi đang nằm đó.
Tôi chẳng hiểu vì sao lại bật thốt:
“Vậy anh biết kể chuyện cổ tích không? Như là... Cô bé quàng khăn đỏ và chó sói lớn chẳng hạn.”
Chu Dã ngập ngừng một lát rồi đáp:
“Có chứ.”
Giọng anh rất nhẹ.
Tôi lắng nghe anh kể hết một câu chuyện, rồi thêm vài câu chuyện khác.
Thậm chí đến giọng nói, cũng như thể là của anh tôi vậy.
Tôi từng nghĩ, chỉ có anh tôi – dù là con trai – mới có thể nhớ được nhiều truyện cổ tích đến thế.
Mắt tôi bỗng cay xè, suýt nữa rơi nước mắt.
Những năm qua, tôi vẫn thường tưởng tượng — có lẽ anh tôi vẫn còn sống, ở một doanh trại nào đó xa xôi.
Rồi vào một đêm như thế này, vẫn có thể nằm bên giường tôi kể chuyện.