Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 1: 1



Mẫu phi thậm chí ngay cả hoàng lăng cũng không được nhập táng.

Người bị chôn vùi nơi hoang sơn ở Giang Nam.

Không bia mộ, không bóng cây.

Chỉ có một gò đất nhỏ với dấu hiệu đơn sơ.

Ta ngồi trên giường trong cung Dao Hoa, ôm gối lặng lẽ, nghe cung nữ tâm phúc của mẫu phi vừa rơi lệ vừa kể về hậu sự của người: "Công chúa, nương nương ra đi thật bi thảm, thật oan uổng. Nô tỳ nghe nói..."

Ánh đèn lay động, chiếu lên rèm lụa bóng hình của một góc y phục.

Tiếng khóc nghẹn ngào của nàng bị ta cắt ngang: "Vân Thu, chớ khóc nữa. Mẫu phi nhiễm dịch bệnh, trọng bệnh mà không qua khỏi. Nếu muốn oán, cũng chỉ có thể trách mệnh trời."

Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn ta, ta khẽ đưa mắt ra hiệu cho nàng rằng nơi đây có tai vách mạch rừng.

Vân Thu không phải kẻ ngu ngốc, lập tức im bặt.

"Hảo nữ nhi của ta, quả nhiên thông tuệ, không hổ danh là đệ tử của Tĩnh An sư thái."

Phụ hoàng cười lạnh một tiếng, vén rèm bước vào. Ánh mắt người nhìn ta như muốn xuyên thấu tâm can.

Ta gắng gượng áp chế sợ hãi trong lòng, không tránh không né: "Sư thái từng nói, đời người vốn có số mệnh định sẵn. Sinh lão bệnh tử, không ai có thể trốn tránh."

Phụ hoàng hừ lạnh: "Lời là như vậy, nhưng đó dù sao cũng là mẫu phi của con. Con còn nhỏ tuổi, cớ gì lại hờ hững như vậy?

"Trẫm thấy, đều là do lũ nô tài này dạy hư con rồi."

Ánh mắt đế vương lạnh lẽo lướt qua Vãn Thu, rồi tựa như bóp c.h.ế.t con muỗi: "Kéo xuống, đánh chết."

Vãn Thu thân mình run rẩy, song cắn chặt môi, không cầu xin tha mạng.

Ta nhảy xuống giường, cầm lấy cuộn tranh bên cạnh:

"Phụ hoàng, một tỳ nữ mà thôi, c.h.ế.t cũng chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ là nàng có một tài năng mà kẻ khác không có, chính là nét vẽ tuyệt sắc do chính tay mẫu phi dạy dỗ.

"Phụ hoàng có thể rộng lượng chăng, để nàng vẽ xong tiểu tượng của mẫu phi cho nhi thần rồi hẵng ch/.ế.t?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/1.html.]

Phụ hoàng thoáng ngẩn người, đón lấy cuộn tranh từ tay ta.

Trong tranh, mẫu phi sinh động như thật.

Ánh mắt người thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp, rồi khép lại cuộn tranh, trầm giọng nói:

"Vậy thì ban một bát dược, độc câm đi."

Phụ hoàng rời đi, ta mới nhẹ nhõm thở phào.

Dù Vân Thu bị câm, nhưng ít nhất ta và nàng vẫn còn sống.

Kể từ ngày phụ hoàng hồi cung, lời đồn trong cung liền lan tràn.

Ninh phi nương nương, người được sủng ái nhất lục cung, bỗng nhiên ch./.ế.t nơi Giang Nam, còn bị chôn tại chỗ, ngay cả quan tài cũng không được đưa về.

Nguyên nhân phía sau, tất nhiên khiến người đời hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Vân Thu không đi Giang Nam, cũng không moi được gì từ ta, đến lúc khẩn cấp, liền bị kẻ có tâm chú ý.

Ta chăm chú nhìn ánh nến.

Hai ngày trước, ta vừa thiêu hủy một mẩu giấy trên đó: [Hoàng đế không thích người trong cung bàn luận về nguyên nhân cái ch//ế//t của mẫu phi ngươi, Tiểu Liễu nhi, nhất định phải cẩn trọng.]

Nét chữ trên giấy, giống hệt tờ giấy từng được nhét vào tay ta trước khi hồi cung.

Trên tờ ấy viết:

[Tiểu Liễu nhi, hoàng đế đa nghi hiếu sát. Dù ai nói gì, mẫu phi ngươi đều là vì nhiễm dịch bệnh mà trọng thương qua đời. Hãy nhớ kỹ.]

[Ngươi phải sống sót, đó là tâm nguyện duy nhất của mẫu phi ngươi.]

Ta tên là Tiêu Lệnh Nghi, là An Bình công chúa Đại Lương.

Tiểu Liễu nhi, là nhũ danh chỉ có ta và mẫu phi biết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com