Phụ hoàng không lệnh cho ta rời khỏi cung Dao Hoa, vẫn để ta ở tại chính điện của mẫu phi, lại chỉ định Lương Quý nhân ở tẩm điện bên chăm sóc ta.
Lương Quý nhân từng chịu ơn huệ của mẫu phi, rất coi trọng tình nghĩa cũ. Thêm vào đó, nàng xưa nay không được sủng ái, nên một lòng một dạ xem ta như con ruột mà nuôi dưỡng.
Còn phụ hoàng thì dường như đã quên bẵng sự tồn tại của ta, từ đó không hề bước chân vào cung Dao Hoa lấy một lần.
Năm tháng thấm thoát trôi qua, Lương Quý nhân nói rằng ta càng lớn càng giống mẫu phi.
Đến sinh thần mười bốn tuổi, ta nhận được một món lễ vật thần bí.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Một chậu hoa sen đỏ thắm tựa lửa, cùng một tờ giấy quen thuộc.
Trên giấy viết rằng loài hoa này tên là Mạn Châu Sa Hoa, còn tỉ mỉ ghi rõ cách trồng trọt và chăm sóc.
Cuối cùng, nét chữ đề:
[Tiểu Liễu nhi, nguyện con vô bệnh vô tai, cả đời an vui.]
Ta vừa mới thiêu hủy tờ giấy, thì nội thị của phụ hoàng đã đến. Hắn nói rằng Khâm Thiên Giám gần đây phát hiện có sao chổi rơi vào Thái Vi, nguy hại đến Đế tinh.
Phụ hoàng triệu tập toàn bộ hoàng tử, công chúa đến Càn Thanh cung yết kiến.
Tim ta bất giác đập mạnh.
Lấy cớ thay y phục, ta vội vàng thả con chim thanh tước trong lồng bay đi.
Lại sai Vân Thu giúp ta họa một nét hoa mai tương tự mẫu phi, rồi cài lên trâm liễu mà người sinh thời yêu thích nhất.
Khi đến Càn Thanh cung, hai vị hoàng huynh đã quỳ sẵn ở đó.
Phụ hoàng con nối dõi chẳng nhiều, dưới gối chỉ có hai hoàng tử và một hoàng nữ.
Đại hoàng huynh là con của Lưu Thục phi, ngoại gia là danh gia vọng tộc Giang Nam.
Nhị hoàng huynh là con chính thất hoàng hậu, ngoại gia là thế tộc Trịnh thị vùng Hà Tây.
Khâm Thiên Giám, Trương Giám Chính ngồi dưới chân phụ hoàng, tay cầm tinh bàn, bút vạch như bay.
Nhìn thấy gương mặt ta, phụ hoàng hơi sững lại một thoáng.
Ta giả như không hay biết, cúi đầu quỳ xuống bên cạnh nhị hoàng huynh.
"An Bình, hôm nay có phải sinh thần của con không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/2.html.]
Thanh âm phụ hoàng vang lên từ thượng vị, ta cúi đầu đáp phải.
"Ninh phi sinh con khi sinh non, chịu đớn đau suốt một ngày, thật không dễ dàng. Hôm nay con phải nhớ thắp một nén hương cho nàng."
Ta cung kính dập đầu ba cái: "Ân sinh dưỡng của phụ hoàng và mẫu phi, nhi thần chưa bao giờ dám quên."
Ngài gật đầu, rồi hỏi Trương Giám Chính: "Thế nào, đã tính xong chưa?"
Trương Giám Chính ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta và hai vị hoàng huynh, thần sắc dường như do dự.
"Bệ hạ, mệnh cách của ba vị điện hạ đều có phần đặc biệt. Nhất là nhị điện hạ và tam công chúa, do chưa trưởng thành hoàn toàn, diện tướng vẫn có thể thay đổi."
Phụ hoàng có chút thiếu kiên nhẫn: "Vậy thì cứ lấy diện tướng hôm nay mà luận."
Trương Giám Chính không dám chần chừ thêm:
"Thần cho rằng, mệnh bàn của nhị điện hạ và tam công chúa đều có khả năng uy h.i.ế.p Đế tinh. Nhưng hiện tại diện tướng của tam công chúa, dường như lại không ảnh hưởng đến bệ hạ."
Ta rủ mắt xuống, tập trung tâm trí, trán điểm hoa điền hình mai hoa, vừa khéo che đi nốt ruồi đỏ giữa ấn đường.
Nhị hoàng huynh đột nhiên bật người dậy: "Tên gian thần ngươi rốt cuộc chịu sai khiến bởi kẻ nào? Lại dám ngông cuồng vọng ngữ, mưu hại hoàng thất huyết mạch!"
Ngọc thạch chấn chỉ từ trên cao giáng mạnh xuống.
Nhị hoàng huynh không dám tránh né, mép nhọn của chấn chỉ rạch qua má hắn, để lại một vệt m.á.u đáng sợ.
"Khâm Thiên Giám chính là nghe lệnh của trẫm, ngươi nói xem là kẻ nào sai khiến?"
Phụ hoàng lạnh giọng, sắc mặt u ám như mây giông tích tụ cơn bão dữ.
Nhị hoàng huynh hơi run rẩy, ánh mắt quét khắp một vòng, khi thấy ta thì như vớ được cọc gỗ cứu mạng, giọng âm u nói:
"Tam muội trang dung tinh tế như thế, còn có thể nhìn rõ diện tướng sao?
"Phụ hoàng hà tất không lệnh nàng tẩy trang, để Trương Giám Chính quan sát kỹ hơn?"
Trán hắn nổi gân xanh, gương mặt hung tợn, càng làm vết m.á.u thêm dữ tợn.
Ta nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn, rồi ngẩng lên đối diện đôi mắt mang theo nghi ngờ của phụ hoàng:
"Nhị hoàng huynh đã hoài nghi nhi thần như vậy, tất nhiên nhi thần phải tự mình chứng minh."