17
Hai ngày sau, ta được truyền triệu vào Càn Thanh cung.
Bởi vì kết quả suy diễn của Lữ Đạo Vi là một chữ "Lưu".
Đại hoàng huynh vừa nghe tin, lập tức xông vào cung.
Hắn sai nội thị dâng lên phụ hoàng con chim c.h.ế.t cùng tờ giấy, trong giọng nói ẩn chứa vẻ đắc ý:
"Phụ hoàng, An Bình lòng mang dị tâm, từ sớm đã cấu kết với ngoại thần, bức bách thu mua Lữ chủ bạ. Kết quả suy diễn này chính là để dời tai họa sang hướng khác, che giấu tâm bất trung của nàng!"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta quỳ thẳng người, bình thản đối diện với ánh nhìn của phụ hoàng:
"Chim thanh tước vốn thuộc Dao Hoa cung, điều này không giả. Nhưng tờ giấy này, không phải của nhi thần. Trong cung của phụ hoàng vẫn còn kinh Phật do nhi thần thân chép, có thể sai người mang tới đối chiếu, chỉ cần liếc mắt liền rõ, nét chữ này không phải của nhi thần."
Bởi vì tay trái của ta cũng có thể viết chữ, mà nét chữ lại hoàn toàn khác với tay phải.
Đại hoàng huynh cười lạnh: "Đường đường là một công chúa, đâu cần tự mình viết?"
Ta ánh mắt trầm tĩnh: "Nếu phụ hoàng cho phép, có thể sai người lệnh tất cả cung nhân trong Dao Hoa cung tự tay viết một câu."
Phụ hoàng không chút do dự: "Chuẩn!"
Liền sai nội thị tâm phúc đến Dao Hoa cung thu thập bút tích của từng cung nhân.
Ta lại nghiêng đầu nhìn về phía đại hoàng huynh: "Hoàng huynh buộc tội ta cấu kết với ngoại thần, vậy có thể chỉ rõ, rốt cuộc là vị ngoại thần nào đã cùng ta liên kết?"
Đại hoàng huynh khựng lại.
Hắn quá xem thường ta, không nghĩ rằng ta có thể kết giao với nhân vật trọng yếu nào, cho nên chỉ nghĩ tới việc dùng xác con chim để uy hiếp.
Nhưng nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ lưu lại con chim một mạng, xem nó sẽ mang tin bay về đâu.
Thế nên, đại hoàng huynh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp bừa: "Phụ hoàng anh minh, ắt có thể tra ra kẻ phản nghịch cấu kết với nàng!"
Phụ hoàng lạnh lùng liếc hắn một cái, không tiếp lời.
Lữ Đạo Vi tiến lên chắp tay:
"Thánh thượng, Đông Hải Lữ thị chúng thần, khi suy diễn thiên mệnh, nếu có nửa câu giả ngôn, ắt phải chịu thiên đạo phản phệ, không chỉ mất đi nhục thân, mà còn tổn hại đạo tâm. Do đó, người của Lữ thị, thà c.h.ế.t cũng không dám tùy tiện bịa đặt."
"Thần thực không nghĩ ra, trên đời này, có thứ gì đủ giá trị để mua chuộc thần, khiến thần dám bịa đặt thiên mệnh?"
Lữ Đạo Vi đứng thẳng lưng, thần sắc cao ngạo.
Sắc mặt phụ hoàng dần hòa hoãn: "Trẫm tất nhiên tin A Lữ."
Nhưng dù ngoài miệng nói tin, người vẫn sai người triệu Trương Giám Chính đến.
Trương Giám Chính sau khi chịu trượng hình lần trước, thân thể đã bị thương tổn, vào điện còn có chút run rẩy.
Phụ hoàng hỏi hắn: "Về dị tượng Thái Bạch tinh, khanh thấy thế nào?"
Trương Giám Chính khom lưng quỳ gối: "Thái Bạch ban ngày hiện, nữ chủ xương thịnh."
"Ám chỉ ai?"
Trương Giám Chính lập tức quỳ rạp, giọng nói khàn khàn như thể bị chặn trong cổ họng:
"Xin thánh thượng thứ tội, thần đã suy diễn nhiều ngày, nhưng thực sự lực bất tòng tâm."
Phụ hoàng không giận dữ, thậm chí sắc mặt còn hòa hoãn thêm vài phần, có lẽ người cảm thấy Đông Hải Lữ thị quả nhiên danh bất hư truyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/17.html.]
Thế là người nhàn nhã mở miệng: "Vậy khanh gieo một quẻ cho kết quả của A Lữ, xem là cát hay hung."
Trương Giám Chính có phần do dự.
Phụ hoàng khẽ chậc một tiếng: "Không lẽ khanh đã già đến nỗi vô dụng, ngay cả một quẻ cũng không tính nổi? Nếu vậy, trẫm giữ khanh lại có ích gì?"
Trương Giám Chính toàn thân run rẩy: "Thần tuân chỉ!"
Không khí trong điện bỗng chốc đổi sắc.
Đại hoàng huynh thả lỏng, nở nụ cười như thể sớm đoán trước kết quả.
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Phụ hoàng tàn bạo, chỉ một viên hộ tâm đan, đã đổi được lời nói "lực bất tòng tâm" của Trương Giám Chính, ta đã mãn nguyện, không thể cưỡng cầu thêm.
Trương Giám Chính cúi đầu, lấy từ trong n.g.ự.c ra ba đồng tiền, hai tay chắp lại, liên tiếp gieo sáu lần, rốt cuộc bày ra quẻ "Đoài vi trạch".
Quẻ này, dưới trạch trên trạch, là quẻ đại cát.
Trương Giám Chính thoáng ngẩn ra, rất nhanh liền quỳ xuống bẩm: "Chúc mừng thánh thượng, quẻ tượng đại cát!"
Nụ cười trên môi đại hoàng huynh cứng đờ, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta.
Ta như không hay biết, cũng cúi đầu hành lễ: "Chúc mừng phụ hoàng."
Hôm đó, Lữ Đạo Vi từng nói với ta về dị tượng Thái Bạch tinh, cũng nhắc tới lời tiên đoán "nữ chủ xương thịnh" đã truyền ra khắp kinh thành.
Ta bảo hắn nghĩ cách ém nhẹm tin tức trong Khâm Thiên Giám, không được báo lên phụ hoàng.
Lữ Đạo Vi có chút hiếu kỳ: "Chuyện này không khó. Nhưng thần không ngăn nổi miệng lưỡi thế gian, sớm muộn gì cũng truyền đến tai hoàng đế."
Ta rót cho hắn một chén trà: "Ta muốn, chính là để người khác nói với phụ hoàng."
Ta đã sai Lưu Dung Dữ tìm người thích hợp, rót gió bên tai đại hoàng huynh, khiến hắn lợi dụng lời tiên đoán của Thái Bạch tinh, kích thích lòng nghi kỵ của phụ hoàng đối với ta.
Đại hoàng huynh trong sự che chở của Lưu gia, đặc biệt là Lưu Dung Dữ, vẫn luôn đi đường thuận lợi, đâu chịu bỏ công lao tâm khổ tứ mưu tính nhân tâm? Hắn chỉ cần bị khơi mào một chút, liền nóng nảy muốn ra tay với ta.
Lữ Đạo Vi nâng chén trà lên định uống, lại khựng lại cười khổ: "Trà của công chúa, thần thật không dám uống nữa."
Ta bật cười, tự rót cho mình một chén, nâng lên trước: "Ta trước kính một chén, đại nhân giờ có thể yên tâm rồi."
Lữ Đạo Vi cũng cười, một hơi uống cạn: "Vậy đợi khi hoàng đế tra hỏi, thần chỉ đành giả một lần ngu ngốc."
Ta lắc đầu: "Không cần."
Sau đó, ta chấm nước trà, viết một chữ "Lưu" lên bàn: "Đại nhân có thể dùng nó để trả lời."
Lữ Đạo Vi thu lại ý cười: "Công chúa, thần quả thực xuất thân từ Đông Hải Lữ thị. Đối với thiên mệnh, nhiều nhất chỉ có thể giả vờ không biết, tuyệt không thể tùy tiện chỉ định người khác."
Ta cũng nghiêm túc đáp: "Yên tâm, chữ 'Lưu' này, cũng có thể chỉ ta."
Lữ Đạo Vi ánh mắt chấn động, chăm chú nhìn vào chu sa chí giữa trán ta: "Công chúa có thể cho thần mượn bát tự thật sự, để thần suy diễn một lần chăng?"
Ta đồng ý yêu cầu của hắn.
Lữ Đạo Vi liền chấm nước trà, nhanh chóng tính toán trên bàn.
Một lát sau, hắn thở dài một hơi: "Thì ra là vậy, thần đã hiểu."