Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 9



15 Sau ngày Thất Tịch, Lưu Dung Dữ lại tiếp tục giảng dạy tại Hồng Văn Quán.

Đại Hoàng huynh dặn hắn giảng nhiều hơn về tình hình chính trị Bắc Yên:

"Tam muội được nghe Thái phó chỉ dạy chẳng còn bao lâu nữa, hãy mau học thêm chút điều hữu ích."

Lưu Dung Dữ thuận theo ý chỉ, ta cũng không thể không chuyên tâm lắng nghe.

Muốn ngồi trên đỉnh quyền lực mà ban phúc cho giang sơn, trong lòng ắt phải chứa cả thiên hạ.

Lưu Dung Dữ từng nói, Thái tử nước Bắc Yên là kẻ có tài, như vậy ta lại càng không thể lơ là.

Hôm Hà Tây bình định, Phụ hoàng vô cùng hoan hỉ, lập tức mở đại yến trong cung.

Lần này, người ngồi bên cạnh Phụ hoàng chính là Lưu Thục phi. Đèn cung cao chiếu, ánh sáng phản chiếu lên phượng trâm trên đầu nàng, lấp lánh rực rỡ.

Nhà họ Lưu ngoài triều cầm quyền, trong cung Thục phi đã sớm nắm giữ Phượng ấn, ai nấy đều cho rằng nàng chỉ còn thiếu một sắc phong nữa là có thể bước lên ngôi Hoàng hậu.

Bản thân Lưu Thục phi cũng không ngoại lệ.

Ta cúi đầu uống rượu, nghe có người nhắc lại chuyện kết thân:

"Bệ hạ, lần này Bắc Yên cũng có công trợ giúp bình định Hà Tây. Yên vương lại gửi quốc thư, ngỏ ý cầu hôn công chúa Đại Lương."

Phụ hoàng cười lớn:

"Nữ nhi của trẫm phúc khí sâu dày, nếu hắn muốn cưới, hãy bảo hắn mang Yên Vân Cửu Châu đến mà đổi!"

Đại Hoàng huynh và kẻ vừa lên tiếng khẽ trao đổi ánh mắt, sau đó hắn bỗng đổi đề tài:

"Phụ hoàng, gần đây nhi thần có nghe một lời tiên đoán trong kinh thành. Nói rằng Thái Bạch tinh xuất hiện giữa ban ngày, chính là dị tượng của trời cao."

Phụ hoàng lập tức đặt chén rượu xuống:

"Tại sao Khâm Thiên Giám chưa từng tấu trình?"

Lữ Đạo Vi tiến lên chắp tay:

"Bệ hạ, thần vẫn đang suy diễn để xác định Thái Bạch tinh ứng vào người nào."

Ánh mắt Phụ hoàng lạnh như băng:

"Khi nào có kết quả?"

Lữ Đạo Vi trầm ngâm chốc lát:

"Khoảng ba ngày nữa."

Đại Hoàng huynh khẽ nhíu mày:

"Lữ đại nhân, vì sao thuật sĩ trong dân gian lại tiên đoán được sớm hơn?"

Lữ Đạo Vi nhàn nhạt đáp:

"Tổ huấn của Đông Hải Lữ thị có dạy rằng, suy diễn thiên mệnh không được nói càn. Nếu chưa có mười phần chắc chắn, mà đã phát ngôn hồ đồ, ắt phải chịu nghiệp báo."

Phụ hoàng quay sang Đại Hoàng huynh:

"Thuật sĩ trong dân gian nói thế nào?"

Ánh nến trên bàn khẽ lung lay, bóng dáng Đại Hoàng huynh lúc sáng lúc tối, từng lời hắn thốt ra đều như c.h.é.m đinh chặt sắt:

"Thái Bạch tinh xuất hiện giữa ban ngày, nữ chủ hưng thịnh."

Cung điện rộng lớn, bỗng chốc rơi vào trầm lặng c.h.ế.t chóc.

Bàn tay ta siết chặt lấy chén rượu, một khắc sau buông lỏng. Chén sứ rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.

Sắc mặt Phụ hoàng âm trầm như nước: "An Bình?"

Ta ngước mắt nhìn lên phượng trâm của Lưu Thục phi, ánh mắt thăm thẳm như màn đêm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/1516.html.]

"Nhi thần có chút khó hiểu. Trịnh thị đã bị phế, Đại Lương làm gì còn nữ chủ?"

Giọng Đại Hoàng huynh lạnh lẽo như sương:

"Đại Lương vẫn còn công chúa."

Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu khấu tấu:

"Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt không có lòng phản nghịch!"

Giọng Phụ hoàng băng lãnh như dao: "A Lữ."

"Dạ có thần!"

"Ba ngày, trẫm chỉ cho ngươi ba ngày. Nếu không suy diễn ra Thái Bạch tinh ứng vào ai, đem đầu đến gặp trẫm."

"Thần tất sẽ dốc toàn lực."

"A Lưu."

"Dạ có!"

"Dẫn tên thuật sĩ dân gian kia đến, trẫm muốn đích thân hỏi chuyện."

16 Yến tiệc trong cung kết thúc chóng vánh.

Ta bị thị vệ áp giải về Dao Hoa Cung, giam lỏng trong điện, không có ý chỉ thì không được bước chân ra ngoài.

Lương Quý nhân lấy cớ muốn ra hồ sen hái hoa, nhưng cũng bị binh khí chặn lại ngay trước cửa cung.

Bà nhìn thoáng qua giáp binh bên ngoài, sau đó lần đầu tiên đưa ta vào căn phòng mà mẫu phi từng ở.

Nơi đó đã lâu không có người ở, chỉ cần đẩy cửa ra liền thấy bụi mịn bay lượn trong ánh sáng.

Lương Quý nhân khẽ dừng bước.

Bà vốn là cung nữ của Dao Hoa Cung, dung mạo bình thường, nhưng dáng điệu lại hết sức uyển chuyển. Nếu nhìn từ phía sau, bà có bảy phần giống mẫu phi.

Ngày mẫu phi mới vào cung, từng bị Lưu Thục phi hãm hại, bị biếm đến Ngọc Hoa Tự tu hành. Phụ hoàng trong cơn say, lại nhận nhầm Lương Quý nhân là mẫu phi, thế nên bà mới có một lần được sủng ái duy nhất.

Lương Quý nhân quay đầu gọi ta:

"Công chúa, mau vào đây."

Ta im lặng bước vào, thấy bà co hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên vách tường.

Cuối cùng, bà gõ đến một vị trí rỗng, rồi cầm lấy một chiếc búa nhọn, mạnh mẽ đập xuống.

Lớp vôi tường rơi xuống, lộ ra một hốc tường có cơ quan bí mật.

Lương Quý nhân không chút chần chừ, đưa tay vặn chốt cơ quan.

Một tiếng ầm nhẹ vang lên, tấm ván dưới giường mẫu phi từ từ nâng lên, lộ ra một lối đi tối tăm.

Bà khẽ vuốt mái tóc rối bên trán, nhẹ nhàng thở ra:

"May mà cha ta đã dạy kỹ, ta vẫn còn nhớ."

Ta lúc này mới biết, phụ thân của Lương Quý nhân chính là người xây dựng mật đạo này. Ngày mật đạo hoàn thành, cũng là ngày ông ấy bỏ mạng.

Lương Quý nhân lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, ôn nhu nhìn ta:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Công chúa, mau đi đi. Hãy rời khỏi nơi ăn thịt người này, đến tìm Lưu đại nhân, đừng quay lại nữa."

Ta không nhịn được, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy nữ nhân hiền lành này:

"Vẫn chưa đến lúc đâu, Quý nhân. Ta sẽ thắng. Ta sẽ báo thù cho mẫu phi, cũng báo thù cho cha bà."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com