20
Tối hôm đó, trong dịch quán nơi sứ đoàn Bắc Yến nghỉ trọ, bùng nổ một trận ẩu đả.
Nguyên nhân là do một vị khách Bắc Yến nói rằng có người Đại Lương trong dịch quán đã mắng bọn họ là "Sao Nô" (nô lệ hôi thối). Lửa giận bùng lên, mấy gã người Yến lập tức lật bàn, xông lên đánh kẻ kia đến mức mặt mũi bầm dập.
Đại Lương xưa nay tự xem mình là thiên triều thượng quốc, há có thể để ngoại nhân ngang nhiên gây rối ngay trên đất của mình? Đám người Lương trong dịch quán cũng ùn ùn lao vào.
Thế là một trận hỗn chiến nổ ra, người người đổ máu.
Cuối cùng, vị chủ sứ của Bắc Yến cũng nổi giận:
"Đại Lương khinh khi Bắc Yến ta thiếu muối, cấm đoán quan muối giao thương! Minh ước như vậy, không ký cũng được!"
Dứt lời, hắn thực sự dẫn theo cả đoàn sứ thần, trong đêm rời khỏi kinh thành.
Lại hạ lệnh cho Lưu Dung Dự dẫn người đuổi theo hơn ba trăm dặm, mới có thể thuyết phục sứ đoàn Bắc Yến quay trở lại.
Ngay sau đó, triều đình có người dâng tấu chương, tố cáo Lưu gia bí mật buôn muối lậu sang Bắc Yến, thu lợi kếch xù.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Phụ hoàng giận dữ, hạ chỉ điều tra nghiêm ngặt.
Lưu gia đành phải bỏ tốt giữ xe, từ bỏ toàn bộ mối làm ăn với Bắc Yến, chặt đứt nhánh buôn muối lậu của mình.
Mà kẻ đứng đầu nhánh đó, chính là thân ca ca của Lưu thị nhân, cũng là cậu ruột của đại hoàng huynh.
Phụ hoàng sai người đưa vào lãnh cung ba thước lụa trắng, ban ch//ế/t cho Lưu thị nhân.
Thế nhưng với Lưu Chiêu Nghi, phụ hoàng vẫn sủng ái như trước, thậm chí còn vì nàng ta mang thai mà trực tiếp phong làm Lưu Quý Phi.
Còn Lưu Dung Dự, vì có công đón sứ đoàn trở về, lại càng được thánh sủng hơn trước.
Từ đó, trong triều, Lưu gia dần chia thành ba phe:
Một phe vẫn tiếp tục đặt cược vào đại hoàng huynh.
Một phe khác trung thành đi theo Lưu Dung Dự.
Phe cuối cùng, lại quay sang nâng đỡ Lưu Quý Phi.
Sắc mặt đại hoàng huynh ngày càng u ám.
Ánh mắt hắn dần trở nên âm trầm tàn bạo, ngày một giống phụ hoàng hơn.
Rốt cuộc có một ngày, hắn chặn đường Lưu Dung Dự trong Hồng Văn Quán.
"Lưu Thái phó, ta thực sự không ngờ, kẻ dùng chim đưa thư với tam muội, lại chính là ngươi."
Lưu Dung Dự vẫn thản nhiên:
"Thần không biết điện hạ đang nói gì."
Đại hoàng huynh cười lạnh:
"Có người tận mắt thấy, trong phủ ngươi, có một con chim xanh."
Tim ta khẽ run.
Thì ra con chim xanh mà mẫu phi mang theo khi rời kinh đi Giang Nam, không phải đã chết, mà là cố ý thả ra, để mang thư nhờ cậy Lưu Dung Dự sao?
Vậy có phải nghĩa là, trước khi rời cung, mẫu phi đã biết bản thân có thể sẽ c.h.ế.t nơi đất khách?
Toàn thân ta lạnh buốt, đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Giọng nói của Lưu Dung Dự cũng trở nên băng lãnh:
"Thần chưa lập thê, cũng không có con, nuôi một con chim giải khuây thôi. Điện hạ ngay cả chuyện này cũng muốn quản?"
Ánh mắt đại hoàng huynh âm trầm lướt qua Lưu Dung Dự, cuối cùng rơi xuống mặt ta, trơn nhẫy như một con rắn độc, chậm rãi bò qua.
"Lưu Thái phó đúng là cứng miệng. Nếu ta nói với phụ hoàng, rằng ngươi chẳng qua chỉ là con của một nữ tử tiện tịch mà phụ thân ngươi gặp gỡ khi trấn giữ Nam Cương...
"Ngươi còn lớn lên tận mười sáu năm ở Nam Cương, lại từ nhỏ đã quen biết Ninh phi đoản mệnh kia...
"Ngươi nói xem, phụ hoàng có tin rằng con chim xanh trong phủ ngươi, chính là từ Dao Hoa Cung bay ra hay không?"
Hắn thậm chí còn nở nụ cười đầy ác ý:
"Có lẽ ta cũng có thể kể với phụ hoàng nghe, rằng tam muội cả ngày mặt mày lạnh lẽo như xác chết, lại có vài phần giống Lưu Thái phó đấy."
Lưu Dung Dự im lặng hồi lâu, sau cùng chỉ hỏi một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Điện hạ muốn gì?"
Đại hoàng huynh bật cười lớn.
Cuối cùng, thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói:
"Ta muốn ngươi từ quan, cút về Nam Cương."
Lưu Dung Dự chỉ nhàn nhạt đáp một chữ:
"Được."
Rồi lướt qua đại hoàng huynh, một mình bước vào màn tuyết trắng mênh mang.
Nhìn bóng lưng y trong bộ huyền y cô độc đi giữa đất trời lạnh giá, ta đột nhiên nhớ lại năm ta sáu tuổi, cơn đại tuyết ở Ngọc Hoa Tự.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Lưu Dung Dự.
Khi ấy, ta đang ở trong chùa chữa bệnh đậu mùa, suốt ngày mê man. Mẫu phi đứng bên cửa sổ, nói chuyện với y.
"Man Châu, đi cùng ta đi. Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi. Chúng ta trở về Nam Cương, từ nay mai danh ẩn tích."
Mẫu phi lắc đầu, từ chối:
"Ta không thể đi. Nếu ta đi, Tiểu Lưu nhi sẽ ch/.ế.t."
Lưu Dung Dư khẩn thiết cầu xin:
"Vậy ta sẽ đưa con bé theo. Ta đã chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, chăn đệm ấm áp nhất."
Mẫu phi bình tĩnh đến mức đáng sợ:
"Như vậy thì chúng ta đều không thể thoát được."
"Không thoát được thì cùng ch//ế/t!"
"Ta và ngươi đều không sợ ch/.ế.t. Nhưng Tiểu Lưu nhi của ta còn quá nhỏ, ta muốn con bé được sống thật tốt."
Mẫu phi đóng cửa sổ lại.
Lưu Dung Dự lặng lẽ rời đi.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng khóc của mẫu phi.
Từ khi có trí nhớ, ta chỉ thấy mẫu phi khóc hai lần.
Lần thứ hai, là khi ở Giang Nam, nàng biết mình không thể thoát khỏi cái ch//ế//t, nhưng vẫn không yên lòng về đứa con gái duy nhất.
Giữa bầu trời trắng xóa, đôi mắt ta bỗng nhức nhối.
Con người cả đời, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu lần mất mát, mới có thể khiến lòng dạ hóa sắt đá, không gì phá nổi?
Giống như đại hoàng huynh trước mặt ta lúc này, hắn lại chặn đường ta, giọng nói âm hiểm:
"Tam muội, ngươi cũng không muốn ta nói gì đó với phụ hoàng, đúng không?"
Ta dừng bước:
"Vậy đại hoàng huynh muốn ta làm gì?"
"Đừng để Lưu Quý Phi sinh đứa bé ra."
"Tay ta không vươn xa đến vậy."
"Đừng giả vờ. Ngươi có thể khiến Khâm Thiên Giám nói với phụ hoàng, rằng thứ trong bụng tiện nhân đó là sao họa tinh."
Ta bình thản nhìn hắn:
"Nữ nhân sinh con, như bước qua Quỷ Môn Quan. Lưu Quý Phi chưa chắc đã sinh ra được. Dù có sinh, cũng chưa chắc là con trai. Hà cớ gì điện hạ phải ra tay lúc này, vô ích khiến phụ hoàng nghi ngờ?"
Đại hoàng huynh nhìn ta hồi lâu, sau đó cười lạnh:
"Tam muội nói cũng đúng. Vậy chờ nàng ta sinh được nam hài rồi mới ra tay vậy."
Ta gật đầu đồng ý, dõi mắt nhìn hắn rời đi.
Hắn thực sự đã không còn xem thường ta nữa. Nhưng đồng thời, hắn cũng mặc định rằng,