Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 14



21 Lữ Đạo Vi lại hoàn toàn trái ngược với đại hoàng huynh, hắn luôn có một niềm tin vô cớ đối với ta.

Ví dụ như lúc này, hắn đang ngồi trong Dao Hoa Cung, vừa ăn lạc của ta vừa nhàn nhã nói chuyện:

"Thái phó cũng thật lo xa quá rồi. Có tờ giấy vàng bọc ấy trong tay, hoàng đế tuyệt đối sẽ không lập nữ tử Lưu gia làm hoàng hậu đâu."

Ta liếc hắn một cái:

"Hắn không biết chuyện đó."

Lữ Đạo Vi bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên:

"Ồ? Nói vậy, đây chính là bí mật giữa hai ta rồi?"

Từ nửa năm nay, mỗi tháng hắn đều đến Dao Hoa Cung để lấy giải dược.

Sau khi trở nên quen thuộc, ta mới phát hiện, hắn thực sự rất thích diễn kịch. Khi xưa, bộ dáng cao thâm khó lường, tựa tiên nhân thoát tục, hóa ra cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Thực ra, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thiên tư xuất chúng nhưng lại không quá nhiều tâm cơ.

Hơn nữa, còn là một kẻ lắm lời.

Vì vậy, ta bực bội đuổi hắn đi:

"Lấy thuốc rồi thì đi mau đi. Ta còn phải đưa canh an thần cho phụ hoàng nữa."

Lữ Đạo Vi hậm hực liếc nhìn ta, vươn cánh tay dài ra, tiện tay lấy đi một vật trên giá trưng bày:

"Thứ này đẹp đấy, công chúa tặng ta nhé?"

Ta liếc qua, dường như là món đồ Lương quý nhân đưa cho ta vào ngày lễ Thất Tịch, tên gọi là Tương Liên Ái.

Không nhịn được, ta bật cười:

"Không ngờ Lữ đại tiên cũng thích mấy món đồ của nữ nhi gia như vậy."

Hắn xoay món đồ trên tay, vừa lẩm bẩm:

"Ngươi không hiểu đâu."

Ta phất tay:

"Mang đi mang đi. Ta phải đến Càn Thanh Cung rồi."

 

Hiện tại, mỗi ngày phụ hoàng đều phải uống canh an thần, không thể rời xa dù chỉ một ngày.

Nhưng hôm nay, ngay tại cửa cung, Lưu quý phi lại chặn ta lại:

"Công chúa, bát canh này đã qua tay thái y kiểm tra chưa?"

Ta cúi mắt đáp:

"Chỉ là một bát canh mà thôi."

Lưu quý phi ra hiệu cho cung nhân cầm lấy bát canh trên tay ta:

"Vừa hay Vương y chính đang ở bên trong, vậy để hắn kiểm tra một chút đi."

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc:

"Quý phi nghi ngờ ta? Bát canh này ta cũng uống mỗi ngày, an thần định tâm, giúp ngủ ngon một giấc. Nếu quý phi không tin, có thể tự mình thử xem."

Thân mặc áo đông dày cộm, Lưu quý phi một tay vịn cung nữ, một tay đặt trên bụng, dù lúc này vẫn chưa nhìn rõ bụng mang thai, nhưng giọng điệu lại tràn đầy tự tin và kiêu ngạo:

"Hoàng nhi trong bụng ta rất ngoan, chưa từng hành hạ ta. Hơn nữa, thứ không rõ ràng, ta tuyệt đối không dám tùy tiện ăn uống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/21.html.]

Ta cúi mắt:

"Quý phi lo xa rồi. Phụ hoàng là chỗ dựa duy nhất của ta."

Bên trong phòng bỗng vang lên một trận ho dữ dội.

Sau cơn ho, giọng phụ hoàng khàn khàn cất lên:

"An Bình đến rồi sao?"

Ta vén rèm bước vào, thấy nội thị đang hầu hạ phụ hoàng uống canh an thần.

Bên cạnh Vương y chính, cũng có một bát thuốc đã vơi một nửa.

Ta làm như không biết gì, cúi mắt hành lễ:

"Phụ hoàng."

An thần thang, đương nhiên không có độc.

Thậm chí nó còn giúp giảm đau và ổn định tinh thần.

Chỉ là, khi hòa với mùi hương của phấn son, sẽ gây nghiện.

Người dùng lâu ngày sẽ dần dần mê loạn, cuối cùng hóa thành kẻ ngốc hoàn toàn.

Phụ hoàng nhẹ ho một tiếng, nắm tay chậm rãi nói:

"Con giúp trẫm thu dọn bàn cờ đi."

Ta đáp "vâng", rồi như vô tình hỏi:

"Hôm nay thái phó lại đến sao?"

Phụ hoàng khẽ "ừm" một tiếng:

"A Lưu hôm nay đến... là để từ quan."

"Vậy sau này, phụ hoàng không còn bạn cờ rồi."

"Cao thủ kỳ nghệ mới có ý nghĩa. A Lưu là người hiểu trẫm nhất, bộ cờ này cũng là hắn tự tay tìm về cho trẫm."

"Nói mới nhớ, hôm đó còn là sinh thần của con. Hắn lại vội vã mang quà đến cho trẫm."

Bàn tay ta bỗng siết chặt lại, tim như có tiếng sét nổ tung.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Bộ cờ này có độc!

Loại kịch độc hiếm thấy ở Trung Nguyên, luyện từ rễ cây Mạn Châu Sa Hoa, không màu, không mùi.

Người tiếp xúc trong thời gian dài, sẽ từ từ suy tim mà chết.

Đột nhiên, ta hiểu ra tất cả.

Lưu Dung Dự tặng ta chậu hoa Mạn Châu Sa Hoa vào ngày ấy, là vì điều này.

Hắn còn nói:

"Tiểu Lưu nhi, chúc muội cả đời bình an, vui vẻ."

Không chỉ là lời gửi gắm đến mẫu phi, mà còn là lời cáo biệt với ta, một khi bước lên con đường báo thù, sẽ không thể quay đầu.

Mẫu phi từng nói, Mạn Châu Sa Hoa là loài hoa nàng yêu thích nhất.

Mạn Châu Sa Hoa, cũng là hoa của địa ngục.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com