Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 15



22 Ta không biết Lưu Dung Dự đã thuyết phục phụ hoàng như thế nào để có thể từ quan.

Có lẽ, ngay từ đầu phụ hoàng đã muốn làm suy yếu thế lực Lưu gia.

Bây giờ, chức quan cao nhất của Lưu gia, Lưu Thái phó, chủ động từ quan, chẳng phải hợp ý hắn sao?

Hôm hắn đến Dao Hoa Cung cáo biệt, ánh mắt thâm trầm:

"Tam công chúa, thần chỉ có thể bảo hộ người đến đây thôi. Con đường phía trước, phải dựa vào chính người rồi."

Nhìn những sợi tóc bạc nơi hai bên thái dương hắn, ta nghiêm túc cúi đầu hành lễ thật sâu:

"Nhiều năm qua Lưu đại nhân chiếu cố, Tiểu Lưu nhi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."

Lưu Dung Dự thoáng cười nhẹ, nhìn về phía chậu Mạn Châu Sa Hoa.

Loài hoa này vốn có đặc tính hoa nở không thấy lá, lá mọc chẳng thấy hoa.

Bây giờ không phải mùa, chỉ còn lại tán lá xanh biếc.

Hồi lâu sau, hắn trầm giọng:

"Ta sẽ đi Giang Nam một chuyến, đưa linh cữu mẫu phi muội về Nam Cương."

Ta nhẹ gật đầu, không phản đối:

"Mẫu phi luôn mong nhớ cố hương. Nếu có thể trở về nơi chôn rau cắt rốn, hẳn nàng sẽ rất vui."

Hắn thoáng sững sờ, rồi nhìn ta đầy cảm kích:

"Đa tạ tam công chúa thành toàn."

 

Ngày Lưu Dung Dự xuất kinh, ta đứng trên núi Ngọc Hoa Tự, xa xa trông theo.

"Không tặng liễu tiễn biệt, chỉ mong quân đi được an nhiên, vui vẻ."

Lữ Đạo Vi đứng bên ta, lặng lẽ nắm lấy tay ta.

Ta nghiêng đầu, nhợt nhạt cười:

"Lại chỉ còn ngươi ở bên ta."

Hắn đưa ta một nắm lạc:

"Công chúa nói vậy, chẳng lẽ ta không phải người sao?"

Nhìn hắn cười đắc ý dưới ánh chiều tà, ta chợt nhận ra,

Lữ Đạo Vi là tự do, là điều ta ngưỡng mộ nhưng không dám có.

Xa xa, đoàn xe của Lưu Dung Dự đã khuất sau ráng chiều.

Lữ Đạo Vi hiếm hoi thở dài:

"Tại sao không nói bí mật đó với hắn? Nếu muội nói, có lẽ hắn sẽ ở lại."

Ta mỉm cười:

"Bởi vì... ta muốn hắn được sống."

23 Sau khi Lưu Dung Dự rời đi, triều đình chỉ còn lại hai phe phái của Lưu gia.

Đại Hoàng huynh và Lưu Quý phi ngấm ngầm đối đầu, thế lực sau lưng hai người cũng ngày càng kịch liệt tranh đấu.

Phụ hoàng vẫn an nhiên tọa thị, thậm chí còn có nhàn tâm chuẩn bị lễ cập kê cho ta, nói muốn cho ta ngay tại điện mà chọn phò mã, còn lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn một ngày đại cát.

Lữ Đạo Vi cầm ngày lành đã định đến tìm Phụ hoàng, đồng thời mang theo tin tức về cái ch./.ế.t của Trương Giám Chính.

Lão Trương Giám Chính, chỉ còn hai tháng nữa là có thể cáo lão hồi hương, vậy mà lại rủi ro ngã xuống hồ, ch/ế/t đuối mà mất.

Ánh mắt của Phụ hoàng chợt trở nên lạnh lẽo: “Tra kỹ cho trẫm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/2223.html.]

Không biết nhớ đến điều gì, người tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ta dâng lên một chén canh an thần:

“Phụ hoàng bớt giận, long thể là trọng.”

Người tiếp lấy chén canh từ tay ta, nhưng ánh mắt lại dừng trên Lữ Đạo Vi, kẻ vẫn đang lặng lẽ quan sát ta:

“A Lữ, ngươi có muốn làm phò mã của trẫm không?”

Lữ Đạo Vi thoáng ngây người.

Ta lập tức nhắc nhở Phụ hoàng: “Người đã hứa sẽ để nhi thần tự chọn hôn nhân.”

Phụ hoàng siết chặt chén thuốc trong tay: “Trẫm là hỏi A Lữ.”

Lữ Đạo Vi cung kính cúi người: “Thần quen tự do, sợ rằng trèo cao không nổi.”

Phụ hoàng thả lỏng, cúi đầu uống một ngụm canh an thần:

“Vậy thì làm Giám Chính của trẫm đi, thay lão Trương tính một quẻ.”

Phụ hoàng muốn biết, cái c.h.ế.t đột ngột của Trương Giám Chính là cát hay hung.

Lữ Đạo Vi gieo ba đồng tiền, quẻ hiện Sơn Phong Cổ.

Quẻ này, Cấn thượng Tốn hạ, chấn suy khởi mạt (ý chỉ biến loạn mà sinh cơ).

Lữ Đạo Vi trầm giọng: “Bệ hạ, việc này trong loạn có cơ.”

Tối hôm ấy, Phụ hoàng liền ban cho Lưu Quý phi một cây phượng văn như ý:

“Ái phi nếu có thể sinh hạ hoàng tử cho trẫm, trẫm nhất định lấy phượng vị mà ban.”

Đại Hoàng huynh không thể ngồi yên, tự mình đến Dao Hoa Cung thúc giục ta:

“Đêm dài lắm mộng, ngươi nên sớm ra tay.”

Ta rót cho huynh ấy một ly trà: “Thần muội có một kế sách tốt hơn.”

Đại Hoàng huynh cảnh giác, không chạm vào chén trà: “Ngươi đừng kiếm cớ thoái thác.”

Ta coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lấy nắp chén hớt bọt trà:

“Sau khi vào đông, long thể phụ hoàng vẫn không tốt. Lưu Quý phi thân mang long thai, vốn đã vất vả, vậy mà vẫn kiên trì theo hầu sớm tối.”

Ta dừng một chút, rồi cười mà như không:

“Đại Hoàng huynh đoán thử xem, là vì sao?”

Đồng tử của Đại Hoàng huynh hơi co lại:

“Ý ngươi là... phụ hoàng sắp…”

Ta lập tức cắt ngang:

“Thần muội chưa từng nói gì.”

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Huynh ấy không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi:

“Vậy kế sách mà ngươi nói là gì?”

Ta cúi mắt nhấp một ngụm trà:

“Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, thấy Mộc Hỏa hợp túc, nên lập Thái tử.”

Đại Hoàng huynh hài lòng rời đi.

Ta nhìn về phía vị thái giám đứng lặng lẽ bên cạnh, khẽ mỉm cười:

“Hãy nghĩ cách đưa những thứ Thái phó để lại đến tay Lưu Quý phi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com