Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 17



26 Biết ta muốn thúc giục đại hoàng huynh ra tay g.i.ế.c Lưu Quý phi ngay tại chỗ, Lưu Dung Dự liền ngày đêm lao ngựa ba trăm dặm, đổi ngựa không đổi người, liều mạng chạy về kinh.

Hắn một thân huyền y, đôi mắt lạnh lùng như kiếm, toàn thân tràn đầy sát khí:

"Ngươi thực sự không cần mạng nữa sao?"

Ta nén nước mắt trực trào, có chút chột dạ cười với hắn:

"Ngài không phải đã trở về rồi sao?"

Ánh nến trong điện phản chiếu lên đôi mắt hắn, dần dần dịu lại. Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng cất tiếng gọi ta:

"Tiểu Lưu nhi."

Giọng nói ấy mang theo bao nhiêu nỗi niềm khó tả.

"Nếu ngươi thực sự ch//ế/t rồi, mẫu thân ngươi nhất định sẽ trách ta."

Ta khẽ cong môi, muốn cười nhưng cười không nổi:

"Nàng sẽ không trách ngài đâu. Nàng luôn tin tưởng ngài. Lời cuối cùng nàng để lại cho ta..."

Ta dừng lại một chút, cố nuốt nghẹn nơi cổ họng:

"Là hãy đi tìm Lưu Dung Dự, nói với hắn rằng... ta được sinh đủ tháng, không phải sinh non."

Tựa như sấm sét giữa trời quang, biểu cảm luôn trầm ổn của Lưu Dung Dự trong phút chốc rạn nứt từng tấc.

"Ngươi là... ngươi là..."

Ta khẽ cười, trong nụ cười có chút yếu ớt, chút tủi hờn:

"Phải, ta là nữ nhi của ngài."

Lưu Dung Dự nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Hắn và mẫu phi ta vốn là thanh mai trúc mã.

Phụ thân của mẫu phi ta từng là đích tử duy nhất của nhà Tằng gia, nhưng lại không may ch/ế/t trận khi tuổi còn trẻ, chỉ để lại thê tử và một nữ nhi.

Tằng gia rơi vào tay đại bá phụ của mẫu phi, một kẻ xuất thân từ thứ hệ.

Mẫu phi ta khi còn nhỏ phải bảo vệ mẫu thân mình, vì bà vốn yếu đuối, luôn lấy chồng làm trời, chẳng những không bảo vệ được nữ nhi mà còn phải dựa vào nàng mà sống.

Mười ba, mười bốn tuổi, mẫu phi ta đã là một mỹ nhân khuynh thành.

Đại bá phụ coi nàng như báu vật, dùng tính mạng của mẫu thân nàng để ép buộc nàng tiến cung.

Còn Lưu Dung Dự, vì muốn bảo vệ nàng, đã hạ mình trước người phụ thân mà hắn khinh thường, nhận tổ quy tông, dưới sự hậu thuẫn của Lưu gia mà bước chân vào quan trường.

Hắn tài trí hơn người, rất nhanh đã được Lưu gia dốc lòng bồi dưỡng.

Còn mẫu phi ta, vừa vào cung liền được sủng ái, nhưng lại nhanh chóng bị Lưu Thục phi hãm hại, khiến phụ hoàng đày nàng đến Ngọc Hoa Tự tu hành.

Số mệnh xoay vần, đôi uyên ương phương Nam từng bị chia cắt, lại một lần nữa trùng phùng nơi núi rừng ngoại thành kinh đô.

Một người là thanh niên tài tuấn chốn quan trường, một người là nữ nhân từng chịu bao cay đắng nơi cung cấm.

Có lẽ vì đã rời xa bức tường giam cầm của hoàng cung, bọn họ mới có thể trút bỏ tất cả, tham lam chiếm giữ lấy nhau.

Cho đến khi mẫu phi ta phát hiện, nguyệt sự đã mấy tháng không đến.

Nàng trằn trọc suốt đêm không ngủ, cuối cùng hạ quyết tâm tự vẫn.

Nhưng đúng vào đêm đó, đại bá phụ lại gửi thư đến.

Hắn còn phái đến hai cung nữ, một người am tường bói toán, một người tinh thông độc dược.

Hắn nói, nếu mẫu phi ta vẫn không thể hồi cung được sủng ái, thì nàng và mẫu thân nàng, đều không cần sống nữa.

Thế là, hoàng đế lại một lần nữa nhớ đến tuyệt sắc nữ tử trong Ngọc Hoa Tự.

Còn thiếu nữ Mạn Châu năm nào, rốt cuộc cũng trở thành Ninh phi nương nương sủng ái hậu cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/2627.html.]

Hòa thượng Tịnh An từng chậm rãi kể cho ta nghe câu chuyện này dưới ánh trăng rằm, giống như đêm nay.

Ánh trăng dịu dàng soi rọi, tựa như muốn vỗ về nhân gian trong đêm dài vô tận.

 27 Lễ cập kê của ta kết thúc trong cảnh hỗn loạn và vội vã.

Khởi đầu với đèn hoa rực rỡ trong đại điện, kết thúc lại bằng một cuộc biến loạn kinh hoàng nơi cung cấm.

Không ai biết vì sao Lưu Thái phó, người đã từ quan về quê, lại đột nhiên xuất hiện trong cung, kịp thời cứu giá Hoàng đế khỏi mũi kiếm của Đại Hoàng tử.

Nhưng lịch sử vốn dĩ do kẻ chiến thắng viết nên.

Đêm cung biến hôm ấy, Hoàng đế vì giận dữ công tâm, đột nhiên ngất lịm. Khi tỉnh lại, miệng mắt lệch lạc, không thể nói, thân thể cũng mất đi tri giác.

Thái y phán rằng: “Khí huyết nghịch loạn, xung phạm lên não” chính là chứng trúng phong.

Lưu Quý phi liền cầm lấy tay Hoàng đế, ép ngài điểm chỉ lên thánh chỉ ban tử cho Đại Hoàng tử với tội danh mưu nghịch.

Lưu Thái phó cũng được khôi phục quan chức.

Cả triều đình bắt đầu rỉ tai nhau một câu nói: “Lưu Thái phó giả lui, chẳng qua là một kế dẫn rắn ra khỏi hang.”

Còn Lữ Đạo Vi, kẻ bị vu hãm là yêu ngôn hoặc chúng, dĩ nhiên bị giam vào thiên lao.

Ngay khi Lưu Quý phi nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi, nàng ta đột nhiên đau bụng dữ dội, tiêu chảy không ngừng, trong phân lẫn đầy nước đen.

Lưu Thái phó hoảng hốt, lập tức triệu tập thái y vào chẩn bệnh.

Thái y bắt mạch hết lần này đến lần khác, mồ hôi lạnh túa đầy trán, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Vương Y chính cắn răng, dẫn đầu quỳ xuống tạ tội:

“Đại nhân, bệnh của nương nương quá đỗi quái lạ, vi thần thực sự bất lực.”

Lưu Thái phó ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy có thể bảo toàn thai nhi trong bụng nương nương không?”

Vương Y chính dập đầu vang dội: “Vi thần khẩn cầu Thái phó treo bảng tìm danh y nữ khoa khắp thiên hạ.”

Các danh y trong dân gian lần lượt tiến cung, nhưng ai nấy đều lắc đầu rời đi.

Mãi đến khi Tôn lão thần y, người lừng danh khắp thiên hạ, bị khoái mã đưa về từ vùng núi Chung Nam, chân tướng căn bệnh của Lưu Quý phi mới được phơi bày.

Hóa ra, trong bụng nàng ta vốn không có thai, chỉ có một bầu nước đen tanh nồng tụ trong khoang bụng.

Lưu Thái phó nhìn chẩn mạch ghi chép trong y án, gọi tên từng thái y đã từng phán nàng ta mang long thai: “Ngự y lừa gạt quân vương, tội đáng xử trảm.”

Mấy vị thái y sợ đến run lẩy bẩy, cuối cùng một người không chịu nổi áp lực của cái ch/ế/t, trước khi bị lôi xuống, liều mạng hô lớn:

“Oan uổng! Oan uổng! Chính Lưu Quý phi đã dùng dược giả thai, chúng thần mới chẩn ra mạch thai!”

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Lưu Thái phó nghe vậy, lập tức nhìn sang Tôn lão thần y.

Tôn lão thần y trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Triệu chứng này, quả thực rất giống với phản ứng bài trừ của dược giả thai.”

Lưu Quý phi kinh hãi giận dữ: “Lão già lẩm cẩm! Hoàng thượng mỗi tháng mười lăm ngày đều nghỉ lại cung ta, bản cung sao phải dùng dược giả thai?”

Nàng ta quả thực không ngu đến mức uống thuốc giả thai, chẳng qua là ta đã sai người của Lưu Dung Dự âm thầm trộn vào đồ ăn thức uống của nàng ta mà thôi.

Ta đỡ lấy Hoàng đế trên giường, lạnh nhạt cất lời: “Bởi vì phụ hoàng đã mắc chứng bệnh kín nhiều năm, sớm chẳng thể khiến phi tần hoài thai.”

Khuôn miệng méo xệch của Hoàng đế càng thêm vặn vẹo.

Lưu Dung Dự hờ hững liếc mắt nhìn ta: “Làm phiền Tôn lão thần y bắt mạch cho Hoàng thượng.”

Tôn lão thần y cẩn thận bắt mạch, thở dài bất lực: “Lời công chúa, e là không sai.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hoàng đế co giật dữ dội, tròng mắt trắng dã, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Ta vỗ nhẹ lưng ngài, chậm rãi đút một muỗng canh an thần.

Hoàng đế gắng gượng hết sức, há miệng phun ra, trừng mắt oán hận nhìn ta. Chỉ là, nước canh nhỏ xuống cằm, làm cho vẻ mặt ấy trông lại có chút nực cười.

Nhưng điều khiến Hoàng đế kinh hãi hơn cả chính là, Lưu Dung Dự không hề biện hộ cho Lưu Quý phi, chỉ lạnh nhạt phán quyết:

“Quý phi giả mang thai để gạt quân vương, tội đáng xử tử theo luật.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com